Thanh âm như yến như oanh, trong trẻo dịu dàng này giống như đóa hoa mùa xuân, cành liễu mỏng manh của Giang Nam, mỹ nhân như ngọc. Thân thể Tiêu Đạc chấn động, xoay người kéo bàn tay trên lưng ra, nhìn thấy Chu Gia Mẫn mặc nam trang mỉm cười đứng ở nơi đó. Những thứ vải vóc trang sức kia dường như không bọc nổi tư thái thướt tha, bên ngoài trời vẫn còn mưa vậy mà trên người nàng ta lại không hề bị ướt.
Hắn từng phái người đi tìm khắp mỗi một nơi hẻo lánh ở Đại Hán, chỉ để tìm nàng ta. Nhưng nàng ta tựa như đang chơi trốn tìm với hắn, mỗi lần có tin tức, chạy đến lại là công dã tràng. Hắn càng ngày càng bận rộn, dần dần từ bỏ trò chơi truy đuổi này. Nhưng nàng ta lại càng truyền tin tức đến tới tấp, giống như cố ý muốn thu hút sự chú ý của hắn.
Bây giờ, cuối cùng nàng ta cũng không đợi hắn đi tìm nữa mà chủ động tới tìm hắn.
Tiêu Đạc nhìn thấy nàng ta. Mặt mũi mơ hồ vẫn như xưa, đây là ánh trăng trên trời cao mà hắn luôn muốn hái xuống, đã từng muốn đến gần nhưng không thể. Chỉ có điều thần sắc cao ngạo quyết tuyệt lúc nàng ta rời đi kia, bây giờ lại đổi thành dịu dàng. Trong mắt có điều gì đó mà hắn nhìn không thấu.
Bọn họ xa nhau đã mấy năm, nàng ta cũng không còn là thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ nữa. Nữ nhân trước mắt này mang theo ý vị thành thục, hơn nữa còn có mấy phần lạ lẫm.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn đã từng dành tình cảm cho nàng ta. Lúc hắn còn không được chú ý, đã từng hi vọng xa vời có thể nắm tay nàng ta đi qua ngày tháng cả đời này. Lúc ấy nếu nàng ta chịu ngoái nhìn hoặc là gật đầu với hắn một cái thôi thì hắn sẽ dâng tất cả mọi thứ tốt nhất trên đời này cho nàng ta. Nhưng nàng không làm vậy dù chỉ một lần. Ve ngọc bị vứt xuống đất vỡ tan được hắn nhặt lên từng mảnh từng mảnh, giống như bị nàng ta tự tay xé rách mộng đẹp. Hắn cũng đã sớm tỉnh mộng rồi.
Mà nàng ta, cũng chỉ là ánh trăng sáng lúc ấy.
"Mẫn Mẫn." Tiêu Đạc buông cánh tay nàng ta ra, khách sáo giữ khoảng cách với nàng ta.
Chu Gia Mẫn không để ý lắm, hai tay chắp sau lưng, cười nói: "Thế nào, chàng nghe cỏ râu rồng đến không vui vẻ sao? Vừa rồi ta từ bên ngoài bước vào nghe Ngụy Tự nói với Chương Đức Uy, ta đưa cỏ râu rồng tới lại giúp đỡ kịp thời đó chứ."
Tiêu Đạc đi đến sau án ngồi xuống, hỏi nàng ta theo phương diện giải quyết việc chung: "Làm sao nhạc phụ lại đột nhiên nghĩ đến việc đưa cỏ râu rồng cho ta?"
"À." Chu Gia Mẫn ngẩng đầu suy nghĩ: "Hình như là thư ở bên Nghiệp Đô tới, nói với phụ thân rằng trong quân đội của chàng cần cỏ râu rồng gấp. Phụ thân cần một người đáng tin cậy áp tải, đúng lúc ta vừa về đến nhà nên xung phong nhận việc này. Làm sao, chàng thấy ta không vui sao?"
Tiêu Đạc còn đang suy nghĩ là ai ở Nghiệp Đô sớm viết thư cho Chu Tông Ngạn, tháo gỡ tình hình khẩn cấp của hắn, cũng không quan tâm tới những gì Chu Gia Mẫn nói. Đột nhiên, cổ tay của hắn bị cầm lên, Chu Gia Mẫn nhìn chằm chằm cái kết bằng cỏ trên tay hắn, kỳ lạ hỏi: "Mậu Tiên, chàng thích mang mấy thứ đồ này từ khi nào vậy? Hình như cái này là kiểu dây cỏ dùng để đuổi ma quỷ nhỉ?
Lúc trước chàng cũng không tin những này lắm mà."
Tiêu Đạc kéo tay áo xuống che khuất cổ tay, nhẹ nhàng tránh khỏi tay Chu Gia Mẫn: "Đây là vật người khác tặng cho ta."
"Người nào tặng mà đáng giá để chàng mang theo trên tay mỗi ngày..." Chu Gia Mẫn vẫn cười như cũ, kèm theo vài tia sáng tỏ: "À, ta biết rồi. Là vị phu nhân mới được chàng cực kỳ sủng ái kia phải không? Ta đi đến đâu cũng có thể nghe được tin đồn liên quan đến hai người."
Lúc nàng ta nói những lời này, trên mặt vẫn nở nụ cười thuần khiết, nhưng trong lòng giống như bị vò nát. Nàng ta trở về chủ động đi đưa cỏ cho hắn, nhưng khi hắn thấy được nàng ta thì vẻ mặt lại lãnh đạm xa cách như vậy, ngay cả vui mừng vì lâu ngày không gặp cũng không có. Thật sự hắn không còn giống như lúc trước nữa, đứng ở nơi đó, tùy tiện giơ tay nhấc chân đều có khí phách và uy lực, như một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.
Nhớ lại lúc trước khi ra đi, hắn vẫn chỉ là Tiêu Đạc, cũng không phải là Chỉ Huy Sứ Thiên Hùng Quân như bây giờ, càng không có công lao dời đến ở lại trấn giữ Nghiệp Đô. Hiện tại, ngay cả nàng ta cũng phải ngước mắt nhìn hắn.
Nhưng dựa vào cái gì khi người cùng hắn vượt qua những năm tháng vô danh tịch lặng kia là nàng ta, mà nữ nhân đó lại đến hưởng thụ vinh hoa hiện tại, những thứ vốn dĩ thuộc về nàng ta? Nàng ta và nam nhân này có hơn mười năm tình cảm, cộng thêm ơn cứu mạng, sao có thể để nữ nhân đó dễ dàng cướp đi? Không thể bỏ qua được.
Tiêu Đạc không muốn tiếp tục đề tài này, chỉ nói: "Muội đưa cỏ râu rồng đến, ta rất biết ơn. Chắc hẳn muội lặn lội đường xa cũng mệt lắm rồi nhỉ? Để ta gọi người sắp xếp chỗ ở cho muội, muội đi nghỉ ngơi trước đi." Dứt lời, hắn liền muốn mở miệng gọi người, Chu Gia Mẫn chợt cúi người, hai tay khoác lên trên vai hắn: "Mậu Tiên, chàng nhìn ta đi."
Tiêu Đạc bất đắc dĩ nhìn nàng ta. Lông mày thanh mảnh, đôi mắt ngận nước, là một nữ nhân rất xinh đẹp.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bỗng nhiên nàng ta dựa vào, ôm lấy Tiêu Đạc, vỗ vỗ phía sau lưng của hắn. Trước khi Tiêu Đạc kịp phản ứng thì đã buông tay ra đứng lên: "Ta chỉ muốn nói, đã lâu không gặp. Còn nữa, ta đã trở về."
...
Ngụy Tự che ô, ở đối diện soái trướng đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhón chân hai mắt cố nhìn vào trong: "Không được, ta vẫn phải đi vào thôi. Cô nam quả nữ ở trong một trướng còn ra thể thống gì!" Hắn vừa muốn vung tay đi lên phía trước, nhưng lại bị Chương Đức Uy kéo lại: "Ngươi muốn làm cái gì hả? Không được phép phá hỏng!"
"Lão Chương, đầu óc ngươi bị lừa đá mất rồi! Mới vừa rồi là ngươi kêu binh sĩ để Nhị tiểu thư vào trong đúng không? Ngươi đừng quên, Quân sử đã thành thân rồi! Ngươi để mặc nàng ta chen chân vào giữa Quân sử và phu nhân để làm gì?" Ngụy Tự dùng tán dù gõ Chương Đức Uy một cái, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.
Ngụy Tự dùng tay đấm vào lồng ngực Chương Đức Uy: "Cái đầu gỗ nhà ngươi có phải bị mù rồi hay không! Ban đầu chính nàng ta không cần Quân sử chúng ta! Quân sử làm bao nhiêu việc, chịu bao nhiêu đau khổ vì nàng ta chứ? Nhưng nàng ta ở đâu? À, hiện tại Quân sử chúng ta tốt như vậy, cái gì cũng có, nàng ta không muốn nhìn Quân sử thích người khác, quay lại bu bám.
Nàng ta xem Quân sử chúng ta là cái gì hả!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!