Chương 34: (Vô Đề)

Tiêu Nghị còn đang ở Kinh Thành đã nghe được tin tức nói phía bắc Nghĩa Vũ Tiết Độ Sứ thỉnh cầu triều đình xuất binh trợ giúp. Vương tử Khiết Đan

- Đô Mạc dẫn quân tới Đại châu và Thái Châu cắt ngũ cốc, giết không ít người Hán.

Hán đế vội vàng chiêu gọi mấy đại thần tiến cung bàn bạc đối sách.

Trong điện đốt Long Tiên Hương, Hán đế ngồi ở trên ghế rồng phía trên, thân thể lại có vẻ hơi nhỏ bé, giống như không đủ để khơi dậy khí thế đế vương. Hắn ta giống như con cừu non rơi vào bầy sói, hoảng sợ mà nhìn mấy vị đại thần quyền cao chức trong đang đứng phía dưới. Lúc ánh mắt hắn ta dừng trên người Tiêu Nghị lại mang theo mấy phần oán hận.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trước lúc lâm chung tiên đế đã uỷ thác, chỉ thị đám người Tiêu Nghị và Vương Phần phụ tá tân đế. Tiêu Nghị lấy công giữ chức Xu Mật phó sứ, Thiên Hùng Tiết Độ Sứ, người dân Đại Hán tôn xưng một tiếng Tiêu sử tướng, triều thần, Tiết Độ Sứ đều xem lời Tiêu Nghị như Thiên Lôi sai đâu làm đó. Ai còn để vị hoàng đế như hắn vào trong mắt?

Người này hết lần này tới lần khác, miệng đầy những lời giả nhân giả nghĩa, trung quân ái quốc. Hắn thích làm cái gì, Tiêu Nghị đều muốn phản đối.

"Chuyện Nghĩa Võ Tiết Độ Sứ báo nguy, chắc hẳn các khanh đều đã nghe nói, vậy có đối sách gì không?" Thanh âm Hán đế thận trọng vững vàng nói.

Lý Tịch tiến lên, nhiệt tình đề cử Tiêu Đạc đi trợ giúp Nghĩa Võ Tiết Độ Sứ. Với lý do khắp Đại Hán, không có người nào giỏi đối phó với người Khiết Đan hơn Tiêu Đạc.

Tiêu Nghị ở bên cạnh lườm Lý Tịch một cái. Trước kia kiến công lập nghiệp là chuyện tốt, kẻ này chỉ mong nhét thân tín tay sai của mình vào, lần này thái độ lại khác thường, rốt cuộc có chủ ý gì?

Hán đế hỏi: "Tiêu sử tướng, ngài thấy thế nào?"

Tiêu Nghị tiến lên bái nói: "Đại Châu và Thái Châu là thị trấn biên cảnh quan trọng của Đại Hán ta, dĩ nhiên phải gấp rút tiếp viện. Khiết Đan dũng mãnh, khuyển tử có kinh nghiệm nhiều lần giao chiến với Khiết Đan, phái nó đi đương nhiên là phù hợp. Thần không có dị nghị gì."

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Vậy thì làm như vậy đi. Trẫm ra chỉ, Sử tướng mang về Nghiệp Đô đi, lệnh cho Tiêu Đạc lựa chọn thời gian dẫn binh xuất phát." Hán đế phất phất tay, giống như không kiên nhẫn bàn tiếp những chuyện này nữa, sau đó đứng dậy rời khỏi long tọa. Đại thần trên điện cúi người cung tiễn Hoàng đế rời đi, Lý Tịch đi theo hắn ta ra khỏi đại điện, Hán đế quay đầu nhìn thoáng qua bên trong hỏi: "Cữu cữu, vì sao ngươi muốn đề cử Tiêu Đạc? Hai cha con hắn ta dựa vào chiến công đều sắp cưỡi lên đầu trẫm rồi!

Ví dụ như chuyện biên cảnh Thục Hán lần này mà nói, trẫm còn chưa hạ ý chỉ mà hai vị Tiết Độ Sứ đã rút binh hết rồi, người hoàng đế này còn tồn lại làm cái gì!"

Lý Tịch nịnh nọt nói: "Hoàng Thượng bình tĩnh đừng nóng. Tiêu Đạc không phải trăm trận trăm thắng sao? Lần này nhất định có thể cho hắn nếm mùi đau khổ, thuận tiện đè ép vẻ kiêu ngạo của hai cha con bọn họ một chút."

"Cữu cữu có ý gì?" Hán đế nghi hoặc nhìn ông ta.

Lý Tịch ghé vào một bên tai Hoàng đế nói một hồi, Hoàng đế nhíu mày: "Cái này... Có phải không ổn lắm hay không? Dù sao nếu người Khiết Đan công phá biên cảnh thì Đông Kinh cũng gặp nguy hiểm."

"Làm sao lại thế? Thần có đối sách. Hoàng Thượng yên tâm đi."

Hoàng đế bán tín bán nghi, Lý Tịch nói: "Gần đây thần tìm được một con bọ tướng hiếm thấy, Hoàng Thượng muốn nhìn thử hay không? Bảo đảm có thể đánh bại con lần trước."

"Được! Được đó!" Hoàng đế vỗ tay, lập tức có hứng thú, lôi kéo Lý Tịch đi xem.

Tiêu Nghị cùng mấy đại thần từ trong điện đi ra, nhìn bóng lưng Hoàng đế thiếu niên và Lý Tịch rời đi, mỗi người đều mang khuôn mặt nặng nề. Tuyên Huy Sử

- Lưu Dần đi đến bên cạnh Tiêu Nghị nói: "Sử Tướng nhìn xem, Hoàng Thượng cả ngày chỉ lo hưởng lạc, không quan tâm triều chính, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Đại Hán sẽ diệt vong mất thôi!"

Tiêu Nghị nhớ tới năm đó được Tiên đế trọng dụng, ngày tháng hào hùng đi theo Tiên đế nam chinh bắc chiến, thở dài một tiếng: "Tiên đế đối với chúng ta ân trọng như núi. Hoàng Thượng tuổi còn nhỏ, ngươi ta tận tâm phụ tá là được. Nếu không chính là cô phụ ủy thác của Tiên đế."

"Có thể..." Lưu Dần muốn nói lại thôi. Những lời đại nghịch bất đạo như vậy, hắn vẫn không nên nói thì thôi.

Tiêu Nghị cáo từ với bọn người Lưu Dần, một mình xuất cung.

Từ Đông Kinh đến Nghiệp Đô, cưỡi ngựa tốc hành chỉ mất hai ngày đường. Tiêu Nghị vừa hồi phủ đã lập tức cho gọi Tiêu Đạc vào thư phòng, nghiêm giọng hỏi: "Mậu Tiên, biên cảnh Thục Hán rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Đạc biết Tiêu Nghị sẽ hỏi đến nên đã chuẩn bị tốt, kể sơ sơ tất cả chuyện đã xảy ra một lần: "Con không sợ đánh một trận với Hậu Thục, chỉ có điều kể từ đó, Nam Bắc đều trở thành thế giằng co, cộng thêm đám người Dương Tín có thể làm phản bất cứ lúc nào. Đến lúc đó, dù phụ thân và con có ba đầu sáu tay cũng khó có thể đối phó với tứ phương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!