Lại qua mấy ngày, vết thương phía sau lưng Vi Nhiễm rốt cục không còn đau nữa, chính là nơi tổn thương liên quan đến khớp nối nên cánh tay hoạt động có chút khó khăn, vẫn chưa ôm Tiêu Thần được.
Tiêu Thần không biết, vừa nhìn thấy mẫu thân thì lập tức chồm người về phía nàng đòi ôm. Tiểu tử này hiện giờ đã béo hơn nhiều, một tay ôm cũng có chút phí sức, Vi Nhiễm cũng chỉ có thể sờ một lớp tóc mỏng trên đầu nó. Nó vừa khóc vừa gào, rất không tình nguyện, Trần thị chỉ có thể ôm nó đi chỗ khác.
Tính tình của Tiêu Thần cũng càng lúc càng giống Tiêu Đạc, người nó thấy ngứa mắt thì dùng mặt lạnh đối đãi, người nó thích thì cười hì hì với họ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vương thị còn nằm trong phòng tĩnh dưỡng, Vi Nhiễm còn đi qua thăm bà, đưa chút thuốc bổ và thưởng không ít đồ tốt.
Vương thị cả một đời chưa từng thấy qua vải vóc và đồ trang sức xinh đẹp như vậy, đội ơn Vi Nhiễm.
Thật ra tình huống lúc ấy như vậy, Vương thị có thể giống như Dương Nguyệt nhào ra bảo vệ chủ, đã rất hiếm có rồi. Tựa như Vi Nhiễm sẽ không trách Tiết Cẩm Nghi lúc ấy chạy ra bên ngoài, mà không có lo lắng chính mình. Bởi vì con người vào thời điểm gặp nguy hiểm, đều sẽ bản năng lựa chọn tránh đi. Nếu đổi lại là bản thân nàng gặp phải tình huống giống như vậy, chưa chắc đã không tự bảo vệ mình.
Cho nên mấy ngày trước đây Tiết Cẩm Nghi đến phủ thượng thăm nàng, cẩn thận từng li từng tí một, mấy câu đến bên miệng lại nuốt xuống. Ngược lại là Vi Nhiễm không có chút khúc mắc nào, cuối cùng hai người nói ra thì cũng không sao hết. Tiết Cẩm Nghi còn nói bóng nói gió hỏi thăm chuyện của Kỳ Vương, nhưng Vi Nhiễm đã đồng ý với Tiêu Đạc không thể nói nên không để lộ ra.
Thế nhưng tính toán thời gian, rốt cuộc Kỳ Vương còn phải bị giam bao lâu? Rốt cuộc Hoàng đế có dụng ý gì?
Tuy nói lúc này thấy các phe bình an vô sự, nhưng dù sao nàng vẫn cảm thấy giống như hồ nước dưới lớp băng đang cuồn cuộn sóng ngầm.
Vi Nhiễm ngồi ở phía sau bàn đọc sách, chống cằm nghĩ đến người sau lưng lần hành thích này rốt cuộc là ai. Nêis trong triều có đại thần muốn giúp Tiêu Thành Chương đối phó Tiêu Đạc, trừ phi bọn họ làm đến mức lưới trời không có khe hở, nếu không Đại Lý Tự và Hình bộ không có khả năng không tra được manh mối gì.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng lẽ là phương hướng điều tra sai rồi sao? Hoặc là người này ẩn trốn rất sâu, mục đích đúng là muốn để hai huynh đệ Tiêu Đạc trở mặt thành thù, hay là nói muốn để triều đình Đại Chu lâm vào trong hỗn loạn? Cứ như vậy, ai có thể được lợi chứ?
Trong đầu Vi Nhiễm bỗng nhiên hiện ra tên của một người.
Nàng cũng không biết vì sao bỗng nhiên nghĩ đến Chu Gia Mẫn. Từ sau khi Bắc Hán bị Đại Chu đánh bại, đã rất lâu không có động tác lớn nào. Nhưng tư tưởng diệt Chu của Bắc Hán sẽ không chết, oán hận của Lưu Mân với Tiêu gia cũng sẽ không bởi vì một trận chiến thất bại mà tan thành mây khói, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể ngóc đầu trở lại.
Nhưng những thứ này cũng chỉ là suy đoán của nàng mà thôi, cũng không có chứng cứ chính xác có thể chứng minh.
Lúc này, Dương Nguyệt từ ngoài cửa đi tới, cầm trong tay một phong thư: "Tiểu thư, có người đưa một phong thư cho người gác cổng, nói nhất định phải giao cho ngài."
Vi Nhiễm duỗi tay nhận lấy, đầu tiên nhìn phong thư một chút, phía trên chỉ viết tên của mình, không có lạc khoản[1], bên trong chỉ có một trang giấy thật mỏng, viết: "Dự báo chuyện hành thích, hãy điều tra con dâu trưởng nhà Lễ bộ Thượng thư." Bút tích thanh tuấn, hẳn là do nam tử viết. Vi Nhiễm đột ngột đứng lên, hỏi Dương Nguyệt: "Người đưa thư tới đâu rồi?"
[1]Lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ
"Đã đi từ sớm rồi ạ. Nghe gã sai vặt gác cổng nói chỉ là một hài đồng không đáng chú ý, chắc là nhận chỗ tốt nên làm chân chạy."
Vi Nhiễm nghi ngờ càng sâu, ở trong phòng đi tới đi lui.
Con dâu trưởng của Vương Phần chính là Hồ Minh Nhã, chẳng lẽ việc này thật sự có quan hệ với Chu Gia Mẫn? Vi Nhiễm ngược lại có thể dùng chút thủ đoạn điều tra Hồ Minh Nhã, bởi vì lúc trước không có người nào sẽ nghĩ tới thị nữ Trương gia kia lại có quan hệ với Hồ Minh Nhã, người không có chút liên quan gì đến nàng ta, đương nhiên càng không có người sẽ đi điều tra Hồ Minh Nhã. Nhưng người đưa thư này là ai? Là xuất phát từ mục đích gì nói cho nàng những thứ này?
Nàng vốn muốn tìm Tiêu Đạc thương lượng, nhưng nhớ tới những thủ đoạn gần đây của Tiêu Đạc, đột nhiên cảm thấy mình vẫn nên điều tra trước một chút thử. Người muốn làm Hoàng đế, luôn luôn có chút không có tình người, lãnh khốc và đa nghi. Hạn chế làm lớn chuyện, ít nhất phải đặt chứng cứ ở trước mặt của hắn, miễn cho liên luỵ người vô tội.
***
Kỳ Vương phủ ngày xưa đông như trẩy hội, gần đây vắng như chùa bà đanh. Trước cửa phủ bị cấm quân vây quanh tầng tầng lớp lớp, Trương Vĩnh Đức dăm ba ngày lại tới theo dõi cái trạm canh gác, dặn dò thủ hạ ngay cả con ruồi cũng không được cho vào.
Mỗi ngày, Kỳ Vương phủ đều có người chuyên môn đúng hạn đồ ăn và một chút đồ dùng hàng ngày tới, sinh hoạt cũng không thành vấn đề.
Nhưng rất nhiều người cũng đã nhìn ra được, Kỳ Vương thất thế, rất khó Đông Sơn tái khởi trở lại.
Ngay cả rất nhiều hạ nhân bên trong vương phủ cũng cảm thấy không có ngày ngóc đầu dậy nổi, vội vàng thu thập tay nải rời khỏi phủ. Toàn bộ Kỳ Vương phủ lại càng thêm vắng lạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!