Chương 123: (Vô Đề)

Trăng lên giữa trời, bọn người Lý Diên Tư mới lần lượt rời khỏi thư phòng Tiêu Đạc, lên đường hồi phủ, Tiêu Đạc chợt gọi Triệu Cửu Trọng lại.

Triệu Cửu Trọng nghi hoặc nhìn Tiêu Đạc, Tiêu Đạc tiện tay cầm một quyển sách trên bàn mở ra, dặn dò: "Đóng cửa lại, sau đó ngươi ngồi xuống. Ta có mấy lời hỏi ngươi."

Triệu Cửu Trọng nghe lời làm theo.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bình tĩnh mà xem xét, Tiêu Đạc rất tán thưởng Triệu Cửu Trọng. Loại tán thưởng này tựa như bên trong bầy sói phát hiện một con sói đực không hề thua kém mình, điều đầu tiên nghĩ đến đó là nó có thể giúp đỡ bảo vệ bầy cừu. Thế nhưng, trong lúc đó phát hiện sói đực này sinh ra ham muốn với phối ngẫu của mình, con sói đương nhiên là cảm nhận được mối nguy rất lớn.

Giọt sáp nến nóng hổi chảy xuống trên thân nến thành một đường thật dài, Tiêu Đạc dùng cây kéo cắt đi một đoạn nhỏ tim đèn, ánh sáng kia lay lắt một chút rồi lập tức lại sáng lên.

Tiêu Đạc không nói lời nào thì trong lòng Triệu Cửu Trọng có mấy phần bất an. Hắn cũng không tính là tâm phúc của Tấn vương, dù là quá khứ gặp nhau mấy lần, cũng không có tình trạng thân thiết khắng khít đến mức phải cầm đuốc soi vào ban đêm. Rốt cuộc Tấn vương muốn nói gì đây?

"Ngươi từng có hôn phối?" Tiêu Đạc đột nhiên nhìn thẳng về phía hắn.

Triệu Cửu Trọng lộp bộp một tiếng trong lòng, trong đầu nhanh chóng lục soát hôm nay mình có làm chuyện gì không ổn không, bỗng nhiên nhớ tới, lúc ấy Vi Nhiễm gặp chuyện, mình chỉ sợ chưa kịp che lấp cảm xúc, bị Tấn vương thu hết vào mắt.

Hắn có chút xấu hổ, cảm thấy lạnh lẽo giống như dây leo bò đầy toàn thân hắn.

Tiêu Đạc còn đang dùng kéo hững hờ khều tim nến: "Ta nghe nói Tống gia tiểu thư rất vừa ý ngươi, vậy vì sao ngươi không đồng ý hôn sự với Tống gia?"

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tay Triệu Cửu Trọng để trong tay áo nắm thật chặt, như nghẹn ở cổ họng. Hắn nhất định không thể nói lời nói thật, nhưng nếu một lời phủ nhận, chỉ sợ Tấn vương sẽ không từ bỏ ý đồ, sẽ còn tiếp tục suy đoán. Ai có thể để một thần tử ngấp nghé nữ nhân của mình ở bên cạnh? Huống chi Tấn vương và Vương phi kiêm điệp tình thâm[1], đến nay bên cạnh cũng không có nữ nhân thứ hai.

Loại dục vọng độc chiếm này thật sự hết sức đáng sợ.

[1]Kim điệp tình thâm: kiêm điệp là tên một loài chim, từ này để chỉ dùng để phu phụ tình cảm sâu nặng, ân ái vĩnh cửu.

Triệu Cửu Trọng nghĩ, tâm tư của mình như đã bị nhìn thấu, chỉ sợ không lâu sau đó, sẽ bị điều khỏi Kinh Thành đến biên quan.

Thật ra Tấn vương đang cho hắn lựa chọn, hoặc là rời đi, hoặc là từ bỏ.

Nhưng chuyện này cũng không có lựa chọn khác.

Triệu Cửu Trọng cân nhắc một chút mới nói ra: "Thực không dám giấu giếm, mạt tướng cũng cảm thấy Tống gia tiểu thư rất tốt, nhưng mạt tướng thân phận hèn mọn, chỉ sợ không xứng với nàng, bởi vậy chậm chạp không dám đồng ý."

Tiêu Đạc giống như nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt cũng rốt cục không còn căng thẳng: "Ngươi đây là quá lo lắng rồi. Lấy tư chất của ngươi, qua mấy năm nữa, nhất định sẽ làm được việc lớn, lo gì thân phận? Như vậy đi, ta xin phụ hoàng một đạo thánh chỉ, tứ hôn cho hai người các ngươi được không?"

Triệu Cửu Trọng nhận mệnh ôm quyền nói: "Mạt tướng đa tạ vương gia thành toàn."

"Ừm, ngươi đi về nghỉ ngơi đi." Tiêu Đạc phất phất tay, Triệu Cửu Trọng hành lễ xong thì rui ra ngoài. Đi hai bước, mượn ánh trăng lương bạc giơ bàn tay lên nhìn một chút, lại tất cả đều là mồ hôi.

Hắn không nghĩ tới, thời gian ngắn ngủi vừa rồi, quyết định đưa ra lại ảnh hưởng tới cuộc đời của hắn...

Ngày thứ hai, trời mới vừa tờ mờ sáng, Tiêu Nghị đã nghe được ngoài điện truyền đến tiếng khóc của nữ nhân, lúc cao lúc thấp. Ông đưa tay vuốt vuốt cái trán, nằm ở trên long sàng hỏi thái giám bên người: "Người nào ồn ào bên ngoài vậy?"

Thái giám vội vàng nói: "Là Thục phi nương nương, ở bên ngoài quỳ rất lâu rồi ạ, nhất định muốn gặp ngài."

Tiêu Nghị vén chăn lên xuống giường, cung nữ bưng y quan của ông đi tới, hầu hạ ông rửa mặt thay quần áo.

Trong lúc rãnh rỗi Tiêu Nghị hỏi thăm chuyện hôm qua rốt cuộc đã có kết quả gì, thái giám lại nói Tấn vương phủ bên kia chưa tới báo, chỉ nói hôm nay Tấn vương sẽ đích thân tiến cung nói rõ với Hoàng đế.

Tiêu Nghị hơi suy nghĩ một chút, vịn hoạn quan cố hết sức đi đến bên ngoài ngồi xuống, lại để cho cung nữ đi mời Tiết thị đi vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!