Chương 12: (Vô Đề)

Vi Nhiễm bị Dương Tín đẩy ngã ở trên giường, chỉ cảm thấy ngực đột nhiên khó chịu. Bên cạnh, Dương Tín vừa cởi ngoại bào vừa nói: "Để ta nếm thử mùi vị của đệ nhất mỹ nữ Cửu Lê ngươi, sau khi thưởng thức xong sẽ cho chúng tướng sĩ! Tối nay, cho  dù là tình lang Thiếu chủ Hậu Thục hay là phu quân Chỉ huy sứ Thiên Hùng quân của ngươi, cũng không thể cứu được ngươi đâu!"

Vi Nhiễm nhắm mắt lại, hai tay nắm chắc thành quyền, chợt nghe sau lưng có tiếng phá cửa mà vào.

Dương Tín còn chưa kịp quay người, chỉ cảm thấy một đạo hàn quang bức tới, không thể không lách mình tránh đi, cấp tốc đi lấy vũ khí của mình.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Kham" một tiếng, kim loại nhanh chóng va chạm, cọ xát tóe ra tia lửa.

Vi Nhiễm quay đầu lại, nhìn thấy Dương Tín giơ kiếm cố gắng hết sức ngăn cản một thanh đại đao. Mà người dùng đao chính là Ngụy Tự.

Vi Nhiễm nhận ra hắn, giật nảy cả mình. Người này, tại sao lại ở chỗ này?

Bên kia, hai người đánh khó phân thắng bại, Hoắc Giáp thừa dịp tình thế hỗn loạn tiến đến, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta đi mau."

Vi Nhiễm sợ hãi không thôi, nhẹ gật đầu, đi theo Hoắc Giáp chạy ra khỏi phòng, chỉ cảm thấy bước chân lơ lửng như trên mây, trái tim đập mạnh: "Các ngươi đều không sao chứ?"

Hoắc Giáp ôm quyền nói: "May mắn Ngụy đô đầu kịp thời đuổi tới, giải cứu chúng ta. Dương Nguyệt bị đánh bất tỉnh, chúng ta đã đưa nàng lên xe ngựa rồi. Tiểu thư, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta phải mau mau rời khỏi nơi này."

Vi Nhiễm quay đầu nhìn thoáng qua: "Người kia..."

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Ngụy đô đầu là mãnh tướng dưới trướng Tiêu quân sử, lấy một địch trăm cũng có thể, chắc chắn vẹn toàn đi ra. Chúng ta đi nhanh lên thôi! Chậm tí nữa sợ là đi không được!" Hoắc Giáp sốt ruột nói.

Vi Nhiễm không chần chừ nữa, đi theo Hoắc Giáp ra ngoài lên xe ngựa, đêm khuya xe ngựa vội vã rời khỏi Tề Châu.

Ngày thứ hai, Dương Nguyệt ở trên xe ngựa tỉnh lại, sốt ruột nhìn xung quanh, thấy Vi Nhiễm mới nhẹ nhàng thở ra.

"Tiểu thư, ngài không có sao chứ?"

Đêm qua, Vi Nhiễm chịu kinh hãi không nhỏ, nhưng để tránh Dương Nguyệt lo lắng, vẫn nở nụ cười: "May mắn Ngụy Tự dưới trướng Tiêu Đạc kịp thời đuổi tới, ta không sao."

"Bọn họ không phải nói tiếp ứng ở Bác Châu sao? Làm sao bỗng nhiên chạy đến Tề Châu rồi? Nhưng may mắn bọn họ tới kịp, bằng không mấy người chúng ta..." Dương Nguyệt nhớ tới, vẫn cảm thấy nghĩ lại mà sợ, đưa tay vuốt ngực.

"Nguyệt Nương, Ngụy đô đầu kia là một trong những người ta gặp phải ở trong sơn động." Vi Nhiễm cố gắng trấn định nói.

"Ừm?" Dương Nguyệt sửng sốt một chút, lập tức phản ứng kịp, "Tiểu thư là nói... Nói là..."

"Người còn lại rất có thể là Tiêu Đạc."

Dương Nguyệt đưa tay che miệng, không thể tin được mà nhìn Vi Nhiễm. Vi Nhiễm khẽ gật đầu một cái.

Từ đêm qua nàng suy nghĩ mãi, người nào có thể để cho Chu Tông Ngạn phái ra hai tâm phúc gia thần đi cứu, người nào có thể làm cho Ngụy Tự kêu một tiếng chủ thượng. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Tiêu Đạc.

Người kia chính là Tiêu Đạc. Chính là kẻ tàn nhẫn bạo ngược trong truyền thuyết, đại ma đầu giết người không chớp mắt. Woa, thật đúng là không thể hoàn toàn tin vào truyền thuyết. Mặc dù hắn lạnh lùng, nhưng cũng không đến mức không có chút nhân tính nào. Khó trách Tiêu gia không có truy cứu việc nàng bị bắt đi vào đêm hôm đó.

Nhưng mà, điều khiến Vi Nhiễm càng không thể hiểu đó là, đến tột cùng là ai đem sự tình Cửu Lê tiết lộ ra ngoài? Coi như ở bên trong Cửu Lê Tộc, người biết được việc này cũng chỉ có cha, đại ca và nàng là ba người mà thôi. Nếu như Dương Tín biết, còn có người khác biết rõ chuyện này nữa hay không?

Có lẽ đêm đó bị kinh sợ và suy nghĩ nhiều nên sau đó Vi Nhiễm lại ngã bệnh.

Lần ngã bệnh này, liền bệnh đến Nghiệp Đô, không có chút dấu hiệu chuyển biến tốt nào.

Vốn dĩ lúc nàng đến Nghiệp Đô, phải mặc hỉ phục trực tiếp bước vào Tiêu phủ cùng Tiêu Đạc bái đường thành thân. Nhưng cứ như vậy, hôn kỳ chỉ có thể trì hoãn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!