Chương 6: Em Như Cơn Mưa Rào Bất Chợt!

Đương nhiên Tống Dục nhớ rồi.

Nhạc Tri Thời giống như cơn mưa rào bất chợt, rơi ngắc ngoải vào lòng anh.

Tống Dục vẫn nhớ như in cái đêm mình ra mở cửa, lúc đó bố đang ôm một đứa nhỏ bọc bởi áo khoác ở trong lòng, cơn mưa đêm hè làm ướt mái tóc em.

Đến khi ông vào nhà thì bế Tống Dục lên.

Tống Dục khó hiểu chìa tay vén góc áo khoác, hỏi: "Đây là ai vậy bố?"

Góc áo khoác bị giở lên lộ ra đôi mắt trong suốt, tựa như viên pha lê.

"Đây là em trai con."

Tống Dục sáu tuổi trong một đêm có thêm đứa em trai mềm mại xinh xắn, y chang thiên thần nhỏ bước ra từ trong truyện tranh với mái tóc xoăn màu nâu nhạt, còn hay bi bô mấy câu tiếng Anh.

Trái ngược với đứa nhỏ kia, tính nết bẩm sinh của Tống Dục không năng động, không thích ầm ĩ cũng không muốn nói nhiều, người thân họ hàng luôn bảo tính cách như vậy không tốt cần phải sửa, nhưng Lâm Dung giải thích Tống Dục được di truyền từ ông ngoại, bà muốn anh được trưởng thành theo cách của riêng mình.

Tống Dục rất thông minh, suy nghĩ cũng chín chắn hơn những đứa trẻ khác nhưng dù chín chắn bao nhiêu, khi đối mặt với đứa nhỏ có khả năng chia sẻ tình yêu thương của bố mẹ cũng cảm thấy khó xử.

Ngay từ đầu Tống Dục không thích đứa nhỏ kia, nhưng chưa tới mức ghét.

Phần lớn thời gian Tống Dục đều yên lặng quan sát Nhạc Tri Thời.

Lạ nhỉ, lông mi của em ấy sao cong quá vậy? Nói chuyện vất vả ghê, nhìn ngốc thật đó!

Chẳng lẽ mình khi còn bé, cũng đần như vậy sao?

Chẳng qua Nhạc Tri Thời thực sự quá đáng yêu, người lớn nào gặp cũng khó kiềm miệng phải khen mấy câu, những lời khen đó lưu lại ấn tượng trong lòng Tống Dục, anh không thể không thừa nhận Nhạc Tri Thời so với bé chó mình nuôi còn đáng yêu hơn một tẹo.

Ngày thứ ba cậu đến nhà Tống Dục, Nhạc Tri Thời đột nhiên khóc mếu máo đòi bố mẹ ruột, ngay cả bố mẹ Tống Dục cũng không dỗ được.

"Em đừng khóc nữa." Tống Dục lại gần, Nhạc Tri Thời lập tức duỗi cánh tay đòi bế nhưng Tống Dục bế không nổi, thế là cậu tự mình quấn lấy anh như miếng bánh gạo nếp dính chặt kéo không ra.

"Em khóc khiến con đau đầu quá." Tống Dục tuyệt vọng, nói với Lâm Dung: "Mẹ, chúng ta mang em ấy về nhà tìm bố mẹ đi."

Lâm Dung nhìn con trai muốn nói gì đó nhưng không cách nào mở lời, cuối cùng dỗ dành ôm Nhạc Tri Thời lên lầu, phòng khách chỉ còn lại hai người là Tống Dục và bố.

"Dục à." Bố kéo con trai qua, nói thật nghiêm túc: "Em trai con… Nó không có bố mẹ."

Tống Dục nhíu mày, không nói tiếp.

Trong lòng không ngừng suy nghĩ ý nghĩa của những lời này, rất nhanh sau đó bố đã cho anh một đáp án.

"Bố mẹ nó mất rồi con à, giờ muốn về cũng không còn nhà để về nữa."

Tống Dục năm đó đương nhiên biết hai từ "Mất rồi" có nghĩa gì, đôi lông mày nhỏ nhíu sâu hơn, ngửa đầu dòm trên lầu rồi quay sang bố mình.

"Vậy sau này em ấy sẽ đi sao ạ?"

Bố anh lắc đầu: "Về sau nơi này chính là nhà của nó."

Người trưởng thành luôn cảm thấy trẻ con ngây thơ chẳng biết gì, nhưng trên thực tế, đôi khi suy nghĩ tụi nhỏ còn sâu sắc dứt khoát hơn cả người lớn, chúng sẵn sàng che ô cho một chú chó nhỏ lang thang không nhà.

Tống Dục cũng thế, cho dù bẩm sinh anh là một đứa trẻ khô khan không thích thể hiện tình cảm.

Sau khi trở lại phòng mình, Tống Dục vùi đầu vào trên sofa nhỏ, những lời bố nói cứ quanh quẩn trong đầu mãi.

Nhạc Tri Thời dễ thương như thế, vậy mà không có bố mẹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!