Yêu sớm?
Y như rằng có cái nồi siêu to khổng lồ, rơi cái bộp xuống ngay đầu khiến Nhạc Tri Thời đơ luôn: "Không phải đâu…" Cậu nhíu mày, tay vẫn ngoan ngoãn nắm tai nghe, lí nhí với âm lượng cực kỳ nhỏ: "Em không có yêu sớm mà."
Em còn từ chối thẳng mặt người ta luôn á anh.
Cậu nghiêng đầu nhìn Tống Dục, lớn tiếng bác bỏ: "Em không có yêu sớm nha!"
Tống Dục vẫn im lặng như cũ.
Nhạc Tri Thời đành phải tự mình suy nghĩ, chợt nhớ đến chuyện ở hành lang lầu ba phòng y tế, chợt bừng tỉnh: "Mới vừa nãy anh vẫn đứng ở dưới lầu phải không? Anh hiểu lầm rồi, em đã trả lại quà cho bạn ấy."
Cậu lượt bớt chuyện được người ta tỏ tình, Nhạc Tri Thời kể y nguyên từ đầu tới cuối, giống bạn nhỏ đang báo cáo hôm nay mình đã làm gì ở nhà trẻ vậy.
Cậu kể sinh động như thật, chỉ là bỏ sót vài chi tiết nhỏ.
Một người báo cáo hết chặng đường về, còn một người thì yên lặng đạp xe, từ đường cái lớn rộng rãi rẽ vào ngõ nhỏ cong cong, ngang qua cánh đồng ngô đung đưa trong gió.
"Em không có đồng ý, nhưng sợ bạn ấy bị từ chối mà đau lòng nên em mới mua nước.
Hơn nữa em mua cho bạn ấy Cocacola, Tưởng Vũ Phàm cũng là Cocacola, nhưng mua cho anh lại là…"
Đến đây thì Nhạc Tri Thời bỗng nhiên im lặng, cũng không biết vì sao càng nói càng thấy tủi thân.
Cậu nhớ mấy vụ tỏ tình, mà nhóm bạn học nữ nhắc tới ở đầu lễ khai giảng.
"Anh không phải cũng được người khác tỏ tình sao? Còn đăng lên cả website trường nữa, em phải đi mách dì." Rõ ràng là uy hiếp nhưng cậu không tự chủ mà giảm bớt âm lượng, chẳng có tí lực sát thương nào đối với Tống Dục.
Dừng một chút, Nhạc Tri Thời lại thêm mắm dặm muối: "Sáng hôm nay mấy bạn học nữ lớp em bàn tán quá trời luôn, không chừng toàn trường biết hết rồi đó."
Xe đạp bỗng nhiên phanh gấp, Nhạc Tri Thời lập tức úp mặt vào lưng Tống Dục, vì úp quá mạnh khiến câu cuối chưa kịp thốt ra đã bị nghẹn trở lại.
"Chuyện toàn trường biết, cũng không chỉ có vụ tỏ tình đâu."
Tống Dục rốt cuộc mở miệng, ra lệnh cưỡng chế bắt Nhạc Tri Thời xuống xe.
Nhạc Tri Thời đương nhiên biết anh đang nói cái gì: "Em đâu có cố ý, khi đó em rất khó chịu, không cẩn thận mới nói ra…" Cậu giống như cái đuôi nhỏ dính sau lưng anh: "Giờ làm sao hở anh, mọi người nghe thấy hết, chắc là ai cũng biết cả rồi."
Tống Dục không trả lời, khóa xe đi vào nhà.
Cậu giải thích nhiều như vậy vẫn không khiến anh vui vẻ trở lại, xem ra không phải bởi những chuyện kia.
Xe đạp dừng ở trước cửa ngôi nhà cổ màu xanh xám, trước cổng có trồng cây ngọc lan cao cao, bên trong là khoảng sân nhỏ được chăm sóc tỉ mỉ.
Ngôi nhà được thiết kế theo phong cách Châu Âu thời Trung Hoa dân quốc, sau đó sửa sang lại theo lối giản đơn, ngoài cổng có tảng đá lớn cao bằng thân người, khắc bốn chữ: Dương Hòa Khải Chập*.
*Đây là thành ngữ ở Trung Quốc mang nghĩa là một phép ẩn dụ cho một môi trường tồi tệ trong quá khứ, và bắt đầu một thời gian suôn sẻ và tốt đẹp.
Trích từ "Song History · Lezhi." (《·》)
Nhà hàng gia đình này, xuất phát từ sở thích kinh doanh của mẹ Tống Dục.
Anh vén rèm cửa, Nhạc Tri Thời đu theo sau, bên trong đang tiếp đãi khách, giáo sư Trương từng là giảng viên đại học nay đã về hưu, cũng là khách quen của nhà hàng từ khi vừa mở cửa, ông thấy hai người đi vào, cười trêu ghẹo: "Tiểu Dung, anh hai đẹp trai và em út đáng yêu đi học về rồi kìa."
Lâm Dung nghe tiếng từ nhà bếp đi ra, trong tay còn bưng một đĩa hồng đào tẩm mật ong nhỏ đặt trên bàn, bà nở nụ cười nhìn Nhạc Tri Thời và Tống Dục.
Nhạc Tri Thời là bé ngoan luôn khiến người ta yêu mến, không đợi Lâm Dung mở miệng đã lanh lợi gọi: "Ông nội Trương~".
Tống Dục hơi gật đầu, xem như chào hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!