Chương 38: Quà Khai Giảng

Nhạc Tri Thời nghiêm túc nói một lèo, cuối cùng bị Tống Dục dùng bàn tay to che cả khuôn mặt mình.

"Anh đang làm gì vậy?" Cậu giơ tay định gỡ bàn tay đang gây rối của anh trai xuống, nhưng chợt nghe Tống Dục bảo: "Khả năng nhìn mặt đoán ý của em cần được cải thiện."

"Dạ?" Nhạc Tri Thời ngạc nhiên, chộp lấy cổ tay Tống Dục.

"Ba mẹ đều ủng hộ anh." Mặt Tống Dục không cảm xúc, anh nghiêng đầu nói: "Cũng như em vậy đó."

Tống Dục giải thích xong, vỗ nhẹ lên má Nhạc Tri Thời hai cái, xoay người mở cửa: "Anh về phòng đây."

Nhạc Tri Thời biết mình bị hố rồi, nhưng nghĩ đến chuyện mọi người đều ủng hộ Tống Dục thì cảm thấy cũng đáng lắm, bắt đầu cười toét miệng.

Hiển nhiên khi tình nguyện viên đến báo tin và nhận được thư báo trúng tuyển, cả nhà ai cũng vui mừng cả.

Con trai cả trúng tuyển đại học, về tình về lý cũng nên mời họ hàng ăn bữa cơm.

Trên bàn ăn, bác cả nhiều lần bày tỏ sự không hài lòng với nguyện vọng mà Tống Dục chọn.

"Người ta thi tốt đều đến Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu học cả rồi.

Ở lại quê thì có ích lợi gì? Không có tương lai.

Mà cái ngành con chọn rất khó kiếm việc làm.

Đám thanh niên trẻ bây giờ ai cũng học IT công nghệ thông tin hết, tiền kiếm phà phà."

Nhạc Tri Thời rất khó chịu khi nghe những lời chỉ trích vô lý của bác cả, nhưng cậu là con cháu nên không thể cãi tay đôi với chú bác được, đành gắp cho Tống Dục đũa thịt bò để an ủi.

"Cháu không thiếu tiền." Tống Dục nói thẳng: "Mấy ngành nghề bác kể khá tốt, nhưng cháu không có hứng thú cho lắm."

Bác gái cười hoà giải: "Tiểu Dục, bác con cũng là nghĩ cho con thôi, tất nhiên phải chọn ngành mình thích nhưng cái ngành trắc địa đó thật sự khó kiếm tiền lắm con à, nhiều người còn chưa nghe tới tên nữa kia mà."

"Đại học W thì cũng được nhưng điểm con thừa sức vào đại học T mà, tiếc ghê chưa? Giờ con còn trẻ nhưng sau này còn phải ra trường xin việc, mặc kệ là học ngành gì, khi phỏng vấn nói mình tốt nghiệp trường đại học T là người ta nể liền, sướng vậy mà không biết lo."

Bụng Lâm Dung nóng lên: "Nói vậy sao chị dâu không đi làm ở căn tin trường đại học T ấy, làm ở trường địa phương chi cho cực vậy? Sau đó chị có thể ra đường khoe với người ta, mình hấp bánh bao ở căn tin đại học T sẽ sĩ diện hơn mà, đúng không?"

Bác gái bị Lâm Dung mỉa cho một trận, hết dám bép xép cái mồm.

Nhạc Tri Thời ngồi nghe mà cố nhịn cười, vui đến mức hai chân đánh đu, cuối cùng bị Tống Dục đè lại mới chịu ngừng.

Trong phút chốc bầu không khí trở nên căng thẳng, Tống Cẩn đành nói: "Đúng là Tiểu Dục có thể vào những trường đó, nhưng tụi em đã cân nhắc kỹ rồi.

Nếu bắt Tiểu Dục đến đại học T học chuyên ngành mà nó không thích, sau này làm một công việc nó không thích nốt thì cả quãng đời còn lại của nó sẽ áp lực lắm, tụi em không muốn con mình phải sống như vậy.

Giờ đây nó đã có kế hoạch cho cuộc đời mình và muốn nghiên cứu trắc địa, Tiểu Dục đương nhiên có thể chọn trường top đầu cho chuyên ngành này."

Tống Cẩn nhìn Tống Dục nói: "Lời của bác trai và bác gái đều là kinh nghiệm của những người từng trải, con nên tiếp thu một chút."

Nhạc Tri Thời nghĩ bụng, nhóm người này đã từng học đại học đâu mà lấy ra kinh nghiệm, bọn họ ở đây là muốn tìm cơ hội chỉ trỏ nọ kia mà thôi.

Bác gái thở dài: "Đúng vậy Tiểu Dục còn trẻ mà, dù chọn ngành mình thích hay không thích gì sau này vẫn có đường lui, nếu thật sự không được thì về kế thừa công ty của ba con đó.

Bà con còng lưng làm việc như vậy, còn không phải là vì con sao? Cũng như cái câu gì mà bây giờ mấy đứa hay nói đó, "Chàng trai vàng trong làng đầu thai".

Có ba mẹ giàu là được, con không cần cố sức quá đâu."

Ngoài mặt thì vui vẻ hiền lành nghe như an ủi, nhưng bên trong chứa đầy sự mỉa mai.

Tống Dục cũng lười phản ứng, thản nhiên uống canh, hoàn toàn ngó lơ lời của bà ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!