Chương 34: Quà Kỉ Niệm Ngày Tốt Nghiệp

Nhạc Tri Thời nghi ngờ, lúc bản thân xin bùa thì có người đang cầu mưa.

Thành phố Giang vào tháng sáu, mưa to đến mức có thể dùng Đông Hồ* để đo, ai cũng bảo hôm nay sẽ có thêm vài cái Đông Hồ nữa, nhưng theo Nhạc Tri Thời để ý, hai ngày diễn ra kỳ thi đại học hẳn phải có thêm sáu cái mới đúng.

Số sáu là số hên, anh trai đi thi chắc chắn sẽ gặp may mắn.

*Đông Hồ: một hồ nước ngọt ở Vũ Hán, Trung Quốc, có diện tích mặt nước 88 km2.

Địa điểm thi của Tống Dục có địa hình rất thấp nên bị ngập lênh láng, sân thể dục trũng xuống chẳng khác gì cái ao.

Nhạc Tri Thời ngồi trong xe với Lâm Dung, cậu nhẩm đếm thời gian, chỉ còn chưa đầy năm phút đồng hồ nữa thôi.

Những hạt mưa nặng trĩu lăn dài trên lớp kính xe khiến Nhạc Tri Thời không nhìn rõ bên ngoài, cậu lén hạ cửa kính xuống, cổng trường đông nghèn nghẹt vì nhóm phụ huynh cầm ô vây kín, nước mưa bắn vào khe cửa ô tô làm ướt tóc Nhạc Tri Thời.

Vài phút sau, cậu trông thấy một bóng người cao gầy từ xa cầm ô, lách khỏi đám đông phụ huynh và đi về phía bọn họ.

"Anh ra rồi dì ơi!" Nhạc Tri Thời mở cửa xe vẫy tay với Tống Dục, nước mưa bắn thẳng vào xe, Nhạc Tri Thời mặc áo cọc tay nên bị lạnh đến rùng mình.

Bước chân chợt Tống Dục nhanh hơn, anh cúi người vào trong xe đóng cửa lại, ngăn những hạt mưa ở bên ngoài.

Trên ghế trải đầy đề cương ôn tập của Nhạc Tri Thời, cậu vội vàng thu dọn để nhường chỗ cho Tống Dục.

"Ba con còn đang họp." Lâm Dung lấy cái khăn khô được gấp gọn trong túi tote, đưa qua cho Tống Dục: "Lát nữa ba sẽ gặp chúng ta ở quán ăn, con muốn ăn gì nào?" Bà hỏi vậy thôi, chứ nắm chắc 80% Tống Dục sẽ bảo "ăn gì cũng được".

Tống Dục bỏ cái ô ướt đẫm xuống dưới chân: "Tôm hùm đất đi ạ."

Nhạc Tri Thời nghe vậy thì cực kỳ phấn khích: "Con cũng muốn ăn tôm hùm đất."

Lâm Dung hơi giật mình, không ngờ anh lại chọn món này: "Được rồi, mẹ sẽ nói cho ba con."

Bọn họ lái xe đến nhà hàng, trên đường cơn mưa không hẹn mà nặng hạt hơn, mang theo cả sấm sét nổ rì rầm.

Nhạc Tri Thời sợ sấm, tiếng sấm vừa dứt cơ thể đã run bần bật, thói quen này khi còn nhỏ còn đỡ, nhưng lớn rồi nó làm cậu khó chịu vô cùng.

Nhạc Tri Thời gồng mình nhịn xuống, không để mình mẩy phát run.

Lúc đầu mọi người trong xe đang nói chuyện phiếm, Nhạc Tri Thời bởi vì quá sợ hãi đã tự tách khỏi chủ đề của cuộc trò chuyện.

Tống Dục phát hiện ra điều bất thường, anh móc một thứ từ trong túi rồi thả xuống chỗ ghế giữa bọn họ, nhẹ giọng nói: "Bùa em cho anh hiệu quả lắm."

Nhạc Tri Thời lập tức bị dời đi sự chú ý, cậu quay đầu nhìn Tống Dục, hỏi thật nhỏ: "Thật sao ạ? Anh thi được không ạ?"

Tống Dục gật đầu.

Nhạc Tri Thời nhanh chóng vui vẻ trở lại, chẳng qua chưa tốt được bao lâu, vừa lúc định mở miệng thì trận sấm sét nữa lại giáng xuống, cậu vô thức run lên ngay cả giọng nói: "Thật tốt… quá…."

Tống Dục cảm thấy Nhạc Tri Thời thế này vừa buồn cười lại dễ thương, anh rũ mắt xuống, dựa vào thành ghế sau.

Nhạc Tri Thời tìm được cái headphone có thể che toàn bộ tai mình, bật nhạc rock lên.

Sau đó kéo chiếc túi lớn ở trong góc đặt ở bên trái ghế ngồi, quay nửa người vùi đầu vào trong túi lục lọi gì đó.

Đầu tiên cậu lấy ra hộp bento nhỏ màu tím, quay sang đặt lên đùi Tống Dục, rồi xoay người moi tiếp chai soda đưa cho anh.

Tay Nhạc Tri Thời cứ lay hoay không ngừng, miệng thì chẳng nói lời nào, giống y như một diễn viên kịch câm bận rộn vậy.

Tống Dục mở nắp hộp bento, bên trong đủ loại trái cây nào là xoài thái lát, dâu tây, nho và vải đã lột vỏ, phía trên còn rưới ít siro vàng lấp lánh, trông cực kỳ ngon miệng.

Nhạc Tri Thời quay đầu đưa anh thêm cái nĩa, tiếng nhạc trong headphone rất lớn nhưng cậu dường như quên mất người khác vẫn có thể nghe được mình nói chuyện, cậu làm động tác gọt trái cây rồi chỉ vào mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!