Chương 32: Sự Thay Đổi Không Thể Đoán Trước

Sau nhiều ngày xa cách, lần đầu tiên nghe lại giọng Tống Dục khiến Nhạc Tri Thời vui muốn ngất luôn.

Tuy bảo gọi điện một phút thôi, nhưng trên màn hình cuộc gọi hiển thị đã là 20 phút 3 giây rồi.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần rời Tống Dục một chút là trong lòng Nhạc Tri Thời cứ chộn rộn bất an.

Hồi xưa cũng vì vậy mà cậu cứ khóc hoài, năm mẫu giáo biết Tống Dục phải học chỗ khác nên có khóc cũng vô ích, đến năm tiểu học Nhạc Tri Thời biết Tống Dục học lớp 4 ở trên lầu nhưng cậu không dám đi tìm.

Trẻ con đi học thường không muốn tuân theo nội quy trường, mà Nhạc Tri Thời lại là đứa trẻ ngoan nên cậu thường khóc trong lớp vì nhớ anh.

Tống Dục từng nói ở bên ngoài không được khóc to như ở nhà, nên vào năm tiểu học Nhạc Tri Thời cứ vừa học vừa lặng lẽ lau nước mắt, từng giọt nặng trĩu rơi xuống sách giáo khoa khiến trang giấy nhăn nhúm hết cả.

Thầy cô giảng bài thỉnh thoảng lướt mắt nhìn xuống lớp, trông thấy Nhạc Tri Thời đang khóc nhè, lúc khóc không dám phát ra tiếng, vẫn ngoan ngoãn giống các bạn khác ngồi nghiêm chỉnh khoanh hai tay trên bàn nhưng cả mặt thì toàn là nước mắt.

Có lần giáo viên chủ nhiệm thấy vậy thì thương quá, cho phép Nhạc Tri Thời lên lầu bắt cái ghế đẩu ngồi ở ngoài hành lang cạnh chỗ Tống Dục

Thế là Nhạc Tri Thời không khóc nữa, còn nghiêm túc chăm chú nghe giảng.

Giáo viên Tiếng Anh dạy học sinh lớp 4 đọc từ vựng, Nhạc Tri Thời chắp hai tay sau lưng cũng ngoan ngoãn đọc theo.

Chẳng qua chiều đi học về, cậu vẫn bị Tống Dục mắng cho một trận.

"Lần sau em không được phép làm vậy nữa, khóc cái gì mà khóc, em là học sinh tiểu học rồi đó."

Nhạc Tri Thời tủi thân: "Em nhớ anh nên mới khóc chứ bộ."

Tống Dục nghe vậy thì không mắng nữa, bản thân anh cũng chỉ là học sinh lớp 4 làm sao nói được những đạo lý sâu xa, hơn nữa anh thừa biết Nhạc Tri Thời chẳng bao giờ nghe lọt mấy câu răn dạy kia đâu, em ấy chính là một thằng nhóc cứng đầu vậy đó.

"Thế… nếu em nhớ anh thì em phải ngoan ngoãn chăm chỉ học tập, anh cũng vậy."

"Sau đó thì sao ạ…" Nhạc Tri Thời vẫn chưa hiểu lắm.

"Sau đó anh sẽ biết em đang nhớ anh, bởi vì chúng ta đang làm chung một việc, hiểu chưa?" Tống Dục ra khỏi phòng cậu, lúng túng bỏ lại một câu: "Em chạy tới sẽ ảnh hưởng đến anh, như vậy anh sẽ không nhận tín hiệu của em nữa."

Nhạc Tri Thời bị lừa hết một năm rưỡi bởi câu này, dần dần cậu cũng hình thành được thói quen độc lập.

Ba tuổi cũng vậy, bảy tuổi cũng thế, cho nên đối với Nhạc Tri Thời mà nói biểu đạt sự nhớ nhung không phải là chuyện gì đáng xấu hổ cả, vì cậu đã làm việc ấy rất nhiều lần lúc còn nhỏ rồi.

Trước khi tắt máy, cậu lặp lại câu "rất nhớ anh" lần nữa.

Tống Dục không trả lời, im lặng một lát rồi nói sẽ mua vài món bánh ngọt đặc sản ở Bắc Kinh về cho Nhạc Tri Thời.

Nhưng ngay sau đó anh đổi ý, bảo cậu có thể sẽ bị dị ứng không ăn được nên đành thôi vậy.

Anh hiếm khi quên chuyện Nhạc Tri Thời bị ứng, loại sai lầm này đặc biệt thấp hoặc gần như không xảy ra trong từ điển của Tống Dục, còn bản thân Nhạc Tri Thời chẳng thèm quan tâm gì sất, cậu đang vui vẻ chuẩn bị kế hoạch đón Tống Dục trở về khi kỳ tập huấn kết thúc.

Mấy ngày tiếp theo, đêm nào bọn họ cũng nói chuyện với nhau khoảng mười lăm phút.

Mới đầu Hạ Tri Hứa còn hay ghẹo Tống Dục, sau đó thì chán chả thèm lói, huống hồ bản thân anh ta cũng ngồi chồm hỗm ở cầu thang gọi điện thoại xuyên màn đêm.

Có một hôm, anh ta về phòng rất sớm, Tống Dục còn ghẹo vì sao hôm nay không nói chuyện nữa, Hạ Tri Hứa nhún nhún vai bảo Hứa Kì Sâm đang nói thì ngủ quên mất rồi.

Tống Dục thấy Hạ Tri Hứa đặt điện thoại chưa tắt ở tủ đầu giường rồi lặng lẽ đi tắm, sau khi tắm xong lại cầm điện thoại lên nghe một lúc, nhưng dường như đầu bên kia không có tiếng trả lời.

Đến nửa đêm Tống Dục tỉnh giấc, trông thấy có ánh sáng lập loè trong phòng nên đứng dậy kiểm tra.

Hạ Tri Hứa ngủ rất say, nhưng điện thoại vẫn đang kết nối với bên kia.

Tống Dục còn tính đợi tới tối, lúc bọn họ gọi điện thoại sẽ mang chuyện này ra ghẹo Hạ Tri Hứa, nào ngờ tối đấy quay lại kí túc xá thì điện thoại Hạ Trí Hứa bị trộm mất tiêu, anh ta đành mượn điện thoại Tống Dục để gọi về cho ba mẹ rồi liên lạc với Hứa Kì Sâm, nhưng Hứa Kì Sâm không bắt máy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!