"Tớ sao?" Nhạc Tri Thời chớp mắt: "Tớ đợi đàn anh Tống Dục."
Đôi mắt cô gái đầy vẻ hóng chuyện: "Hai người thực sự là anh em sao? Có phải ở chung nhà luôn không?"
"Không phải là anh em ruột đâu." Nhạc Tri Thời chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên, sau đó cụp mắt xuống mở sách bài tập ra, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta mau học đi…"
"À, phải phải." Cô gái cũng nhận ra điều gì đó, quay đầu dòm một đàn chị đang học bài đối diện góc tường, rồi quay lại nói nhỏ: "Vậy tớ không làm phiền cậu nữa, tớ về trước đây, lần sau nói chuyện tiếp nhé!"
Lần sau? Vậy có nghĩa mỗi ngày cô ấy đều có thể đến đây à?
Sau hai giây suy nghĩ, Nhạc Tri Thời vừa có chút ghen tị, vừa mở bản đồ tư duy mới ra.
Cậu cố gắng tập trung, nhưng cảm giác học ở đây hoàn toàn không giống với ở trên lớp.
Cậu làm tổ trong phòng học làm bài tập, sau đó lang thang trên hành lang đọc sách, chờ cho lớp 12 tan học, nhưng dù cậu làm gì thì cũng chỉ có một mình, càng không cần nói đến việc chờ đợi ai đó.
Bởi vì chờ đợi người khác và được người khác chờ đợi, là hai chuyện hoàn toàn trái ngược nhau.
Lần này thì khác, không phải là tự tiện chờ đợi khi chưa được phép nữa.
Nghĩ đến đó, Nhạc Tri Thời lại ngước mắt lên nhìn, một bạn học nữ ở cách đó không xa đang nghe điện thoại, vừa nói chuyện trên trời dưới đất vừa cười ngọt ngào, có lẽ đang nói chuyện với bạn trai.
Trong lúc suy nghĩ miên man, cậu vô thức cắn đuôi bút nhưng nhớ đến vẻ mặt của Tống Dục, cậu cảm thấy mình có thể nhịn được.
Dường như … anh có chút khác so với họ.
Làm xong câu hỏi cuối cùng, đúng lúc chuông tan học vang lên, sợ Tống Dục đợi lâu, Nhạc Tri Thời lấy tốc độ nhanh nhất thu dọn sách vở lao ra ngoài.
Nhưng đến khi lớp bên cạnh ra hết, trước cửa vẫn không có một bóng người.
Nhạc Tri Thời đứng ở cửa sau của lớp 12A5 ngó vào, thấy Tống Dục đang cúi đầu đọc sách, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng bạc.
Anh bị cận nhẹ, bình thường hầu như không cần đeo kính.
Chỉ khi nào mắt cần hoạt động trong thời gian dài mới đeo vào.
Nhạc Tri Thời rất thích dáng vẻ nheo mắt cau mày trong vô thức, của những lúc anh không đeo kính, không thể nói rõ là tại sao được, đơn giản là cậu thích ngắm vậy thôi.
Mấy người ngồi hàng ghế sau dường như phát hiện ra một học sinh cấp hai đang lấp ló ở cửa, bọn họ ghé tai nhau thì thầm rồi quay sang dòm.
Lúc đầu Nhạc Tri Thời cũng không cảm thấy gì, mãi đến khi nghe thấy thấy tiếng ai đó nói khẽ: "Đó không phải là em trai Tống Dục sao?"
Nhạc Tri Thời giống như bị thứ gì đó đâm một nhát, vội bụm bên mắt bị đánh bầm của mình, nhưng sau đó cảm thấy cứ che che đậy đậy như vậy kỳ cục quá, nên cậu đành trốn sang một bên.
"Sao cậu còn chột dạ hơn cả tớ thế?" Cô gái vừa nói kia đang hiên ngang đứng ngay bên ngoài lớp học, dường như không hề sợ bị thầy cô hay bạn học bắt gặp: "Đây là trường Bồi Nhã, tớ cũng là học sinh của Bồi Nhã, đứng ở đây là hợp tình hợp lí."
Nhạc Tri Thời suy nghĩ một lát: "Cũng đúng".
Vì vậy cậu cũng đứng sang bên cạnh cô ta.
Chưa đến 2 giây, đã có người sải bước đến kéo cô ấy ra ngoài.
Cuối cùng lớp học cũng kết thúc, thầy giáo bước ra khỏi lớp còn cố ý dòm mặt Nhạc Tri Thời.
Tan học nên những học sinh khác trong lớp đều rất hăng hái, chỉ riêng Tống Dục là chậm rãi thu dọn sách vở.
Một số đàn chị trong lớp anh kéo tay nhau đi ra, vây quanh Nhạc Tri Thời.
"Em chính là em trai nhỏ của Tống Dục đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!