Chương 18: Dựa Vào Nhau Mà Ngủ

Trong nhà không có ai, Kẹo Đường nhiệt tình chạy ra đón đầu tiên, Quả Quýt đang ngủ trong góc sô pha nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, xác nhận là bọn họ quay về, sau đó vùi đầu ngủ tiếp.

Tống Dục cởi áo khoác đồng phục, bảo Nhạc Tri Thời ngồi trên sô pha, hỏi cậu muốn ăn gì, Nhạc Tri Thời ôm Kẹo Đường nghe vậy thì sững sờ, đặt bé Đường xuống đi theo Tống Dục vào phòng bếp.

"Anh Tống Dục, anh nấu ăn hở?"

Tống Dục lấy tạp dề trên tường đeo quanh người: "Lạ lắm à?"

Nhạc Tri Thời lắc đầu ngồi xuống cạnh đảo bếp, hiromi aka Kẹo Đường đi theo trèo lên, chui vào lồng ngực cậu.

"Lâu rồi em không được ăn đồ anh nấu."

Trước đây công việc kinh doanh của Tống Cẩn bận rộn hơn bây giờ, khi đó Lâm Dung cũng phụ giúp quản lý công ty, thường xuyên vắng nhà.

Lúc đó cả hai còn rất nhỏ nên phải thuê bà vú, nhưng bà vú không chú ý tới nguyên liệu nấu ăn, Nhạc Tri Thời bị dị ứng nhập viện, từ đó về sau không dám thuê bà vú nữa, lúc Lâm Dung không rảnh nấu thì Tống Dục sẽ xuống bếp, cho nên về việc bếp núc anh cũng xem như là giỏi.

Hai người bạn nhỏ, một bàn ăn nhỏ, vài món ăn thường ngày là những kỷ niệm mà Nhạc Tri Thời chỉ cần nhắm mắt là có thể nhớ rõ mồn một.

"Em muốn ăn Maocai*." Kẹo Đường nằm ở trên đảo bếp, Nhạc Tri Thời sờ sờ cái đầu đầy lông của nó: "Với bánh ngọt nữa ạ."

*Maocai là một món ăn được làm từ nguyên liệu chính là thịt, các sản phẩm từ đậu nành, rau, hải sản, nấm, có nguồn gốc từ Thành Đô và là một món ăn nhẹ truyền thống mang đặc trưng của Tứ Xuyên.

Tống Dục mở cửa tủ lạnh, quay đầu chỉ chỉ khóe miệng.

Nhạc Tri Thời lúc này mới sực nhớ, sờ lên khóe miệng mình, hơi xót: "Nhưng em muốn ăn."

Tống Dục không nói gì, cầm nguyên liệu bắt đầu nấu ăn.

Nhạc Tri Thời không muốn để anh làm một mình, vì vậy cũng đi qua giúp.

Cậu nấu ăn không giỏi nên chỉ biết rửa rau.

Vết xước trên mu bàn tay có chút đau khi chạm vào nước, nhưng Nhạc Tri Thời chỉ ngừng một chút chứ không kêu than.

Nước từ vòi đột nhiên ngừng chảy.

"Em rửa không sạch." Tống Dục kéo khăn giấy ở phòng bếp đưa cho cậu.

Nhạc Tri Thời lau nước trên tay: "Vậy…"

"Đứng ở bên này đi." Anh cúi đầu tập trung cắt rau: "Xem là được."

Kẹo Đường lắc lư mông nhỏ chạy tới, cào vào chân Tống Dục, Nhạc Tri Thời cúi người bế nó, cầm lấy móng vuốt nhỏ: "Đừng có quậy anh nhe."

Tống Dục bỏ thịt bò đông lạnh được Lâm Dung ướp sẵn vào chảo, mùi thơm nức mũi khiến cả phòng bếp như bừng sức sống.

Gừng và tỏi hòa hợp ở trong lớp sa tế, đổ nước sôi vào khi còn nóng, nước canh hồng ở trong nồi sôi trào lên.

Sau khi thêm một số gia vị, Tống Dục nếm thử độ mặn và thêm các nguyên liệu đã cắt sẵn vào.

Trong lúc nấu nướng, Tống Dục tách hai lòng đỏ trứng gà ra khuấy đều với bột mì không chứa gluten, sau đó đưa lòng trắng trứng vào máy đánh trứng cho Nhạc Tri Thời, ra hiệu cho cậu.

Đánh bông lòng trắng trứng là công việc mà Nhạc Tri Thời thích làm nhất, nó khiến cho tâm trạng cậu tốt hơn.

Bởi vì nhìn lòng trắng trứng chuyển dần từ thể lỏng sang bông xốp, và cuối cùng giống như đám mây, đúng là một trải nghiệm tuyệt vời.

"Được rồi." Nhạc Tri Thời cầm cây đánh trứng kéo "đám mây" bị bay ra khỏi cái móc nhọn nhỏ, đây là dấu hiệu thành công, cậu vô cùng hài lòng mà nói: "Bao xịn luôn!"

Tống Dục để Maocai vào dĩa, bắt đầu làm bánh: "Bánh ngọt không kịp rồi, cái này sẽ nhanh hơn chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!