Chương 13: Bánh Mật Đậu Đỏ

Khí hậu ở thành phố này giống như tâm tư thiếu nữ vậy, mưa nắng thất thường.

Chỉ sau một đêm gió lạnh, hơi nóng kéo dài suốt bao ngày nay đột nhiên biến mất hoàn toàn.

Hôm nay Nhạc Tri Thời dậy sớm, cậu mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng vù vù rào rạt của gió, ngỡ là sáng sớm nên nhiệt độ hơi thấp, nên cậu không nghĩ nhiều mà vội vàng chạy đi học.

Ai ngờ hết tiết hai, gió thổi càng ngày càng lớn, cậu chịu không nổi việc nhiệt độ giảm như thế, liên tục hắt xì mấy cái liền.

Lúc tập thể dục giữa giờ, cả lớp đều phải chạy ra sân, riêng Nhạc Tri Thời lạnh tới mức ôm lấy cơ thể.

"Yếu quá vậy bro!" Tưởng Vũ Phàm chạm vào cánh tay cậu: "Lạnh thế, trưa về cậu mặc thêm quần áo vào đi."

Nhạc Tri Thời gật đầu nhưng bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, cậu lắc đầu: "Hôm nay là thứ 6, đàn chị bận việc rồi, tớ phải tạm thời hợp tác với một bạn mới, buổi trưa đến đài phát thanh để tập thử nữa."

"Thế cậu thảm rồi, không ấy để chiều tớ cho cậu mượn đồ của tớ nha."

Nhạc Tri Thời hắt xì, sờ sờ mũi: "Kệ đi, miễn không ra ngoài là được.

Dù sao mai cũng nghỉ rồi, tớ cố chịu một ngày chắc không sao đâu."

Nói tới đây, Tưởng Vũ Phàm nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, vừa nãy Trương Á Manh bảo mai cậu ấy sẽ tổ chức sinh nhật, muốn mời cả lớp mình đi KTV chơi á! Cậu có đi không?"

Trương Á Manh là nữ sinh được yêu thích nhất trong lớp bọn họ, có bố làm trong ngành ẩm thực.

Mặc dù tính cách có chút kiêu ngạo nhưng được cái nhiệt tình, nên cũng xem như được lòng mọi người.

Nhạc Tri Thời lại là hotboy nổi bật trong lớp, thành ra khá nhiều người đều chọc là hai người bọn họ đang yêu nhau, Trương Á Manh dường như khá thích thú với chuyện này.

Một lần hai lần thì không sao, nhưng cứ chọc mãi khiến Nhạc Tri Thời theo bản năng muốn trốn tránh.

"Tớ…" Nhạc Tri Thời chưa kịp nói hết câu đã hắt xì cái nữa.

Vừa khéo lúc đó Trương Á Manh chạy tới, nhào đến bên cạnh Nhạc Tri Thời: "Nhạc Tri Thời! Ngày mai cậu nhất định phải tham dự đấy nhé, tớ đã đặt một nhà hàng siêu ngon rồi!" Hai tay cô chắp sau lưng, nở nụ cười ngọt ngào: "Cả lớp đều đồng ý đi hết, không được thiếu ai đấy nhé."

Nhạc Tri Thời còn chưa kịp trả lời, Trương Á Manh đã liến thoắng kể một tràng lịch trình vào ngày thứ 7, hết cái này lại tới cái kia, không cho người khác cơ hội từ chối, cuối cùng còn làm nũng yêu cầu cậu nhất định phải tới.

Giờ nếu từ chối trực tiếp sẽ khiến cả hai đều khó xử, chưa kể cô ấy mời là mời cả lớp.

Nhạc Tri Thời không muốn đi nên không ừ vội, cậu nghe theo sắp xếp huấn luyện viên thể dục mà đi xuống cuối hàng nam đứng.

Thôi thì mai lấy lý do bệnh nặng, nhắn tin từ chối khéo vậy.

Tiếng nhạc vang lên, toàn bộ học sinh bắt đầu tập thể dục.

Ngôn Tình Hài

Hàng của khối cấp ba xếp ở phía trước khối cấp hai, thế nên tầm mắt của bọn họ đã bị ngăn bởi một hàng học sinh, cậu nhịn chẳng đặng mà ngó nghiêng về phía trước.

Trông thấy Tống Dục cũng đứng ở vị trí cuối hàng như mình, Nhạc Tri Thời thở phào, may quá, ít ra anh vẫn mặc đồng phục mùa thu.

Có điều anh không mặc đồng phục kiểu tây mà mặc bộ đồ thể thao đen trắng, cái bộ mà mọi người hay than vừa rộng vừa to ấy, nhưng khi được khoác lên người anh lại làm tôn lên vẻ cao gầy đẹp đến khó tả.

Đồng phục của Bồi Nhã luôn được các trường khác hâm mộ, vì có đủ bốn kiểu cho bốn mùa xuân hạ thu đông.

Đồng phục mùa hè là áo sơ mi đeo cà vạt, trang phục xuân thu được phối thêm vest dệt kim cùng với suit tây, một bộ đồng phục thể dục và một bộ đồng phục mùa đông thật dày, hai khối cấp hai cấp ba sẽ phân biệt nhau bằng màu sắc đồng phục.

Cũng chính vì điều này mà sân trường Bối Nhã, thường xuất hiện cảnh "đa sắc màu" ở các mùa khác nhau.

Chẳng qua bộ đồ thể dục rộng thùng thình ấy được khoác lên thân hình cao gầy của Tống Dục, thì lại xịn xò hơn bọn họ quá nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!