Mất một tuần liền Taehyung lặn mất tăm mất tích, Jungkook cũng chỉ quanh quẩn ở nhà rồi lên bar. Soobin và Hoseok có tìm Jungkook đi tập nhưng cậu nói rằng mình đang tự vỡ bài ở nhà, khi nào xong thì sẽ lên cùng ban nhạc. Khi nào xong là khi nào Jungkook không rõ, những gì làm Jungkook thoải mái ngay lúc này chỉ là gọi điện rồi lặng im nghe Taehyung ở bên kia làm việc. Phiền toái và vô dụng như một đứa con gái hay nhõng nhẽo, nhưng Taehyung tuyệt đối không chọc ghẹo trêu đùa.
Hai ngày đầu Jungkook gọi đến, còn những ngày sau Taehyung tự khắc gọi điện cho cậu.
Anh để điện thoại trên bàn, đeo tai nghe rồi cứ bình thường làm việc. Jungkook nghe được hết thảy tiếng ngón tay gõ trên bàn phím như múa, tiếng cốc nước đặt nhẹ xuống bàn, tiếng Taehyung cầm điện thoại dành riêng cho công việc nói ra những mã lệnh hay lỗi lập trình gì đó mà Jungkook không hiểu được. Ngày cuối cùng khi Jungkook định thật sự nhặt đôi dùi trống để phổ một bài hát Jimin mới sáng tác, Taehyung gọi điện cho cậu nhưng không im lặng nữa mà ngay lập tức nói nhanh:
"Jeon Jungkook, mai ra ngoài với anh."
"Đêm mai lại đổ đèo?"
"Không, mai chúng ta đi buổi chiều. Có cả Jun và mọi người ở hội."
Jungkook không thắc mắc nhiều dù anh không thích lắm chuyện đoàn xe đi vào buổi chiều. Ban đêm trên đèo hoàn toàn im lặng không có người, tiếng động cơ ồn ào đến mấy cũng khó mà đánh thức được ai. Còn ban ngày một đoàn xe lại diễu hành quanh thành phố, dễ trở thành một đám thanh niên chỉ thích ăn chơi đua đòi trong mắt người khác, dù cả hội motor e rằng chỉ có Huening Kai là đối tượng duy nhất mua xe vì công cuộc tán gái vĩ đại của mình.
Taehyung cúp máy rất nhanh sau khi chúc ngủ ngon, anh bận rộn kiểm tra lại một đoạn phim đã tốn khá nhiều thời gian để dựng. Không biết cái này có giúp được gì không, có bị Jeon Jungkook chửi là khoa trương không, chỉ biết là khi xem xong Taehyung càng thấy nhất định phải cho Jungkook được thấy. Vì Jeon Jungkook xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất trên thế giới bởi chính con người cậu, không nhân danh cha mẹ hay Taehyung hay bất kì ai khác. Chỉ là Jeon Jungkook, đơn giản là Jeon Jungkook, Taehyung ngắm đi ngắm lại người ở trên màn hình rồi cười ngu ngơ một mình. Có lẽ bao nhiêu năm Taehyung bị chó đuổi vì xui xẻo là để đổi lại thành may mắn duy nhất trong buổi chiều đâm phải Jungkook đang chơi trống bên đường.
--
Nắng mùa thu lại nhàn hạt trên những con đường lớn nhỏ. Chở Jungkook chạy ngang qua con đường mà bên dưới là ruộng cúc cánh bướm hồng rực, Taehyung cười vu vơ nhưng vẫn vít tay ga thật mạnh. Hai năm trôi qua nhanh không tưởng được, nếu cứ như thế này thì sợ hai mươi năm cũng chỉ bằng một cái chớp mắt mà thôi. Jungkook từ lúc lên xe đã ngồi yên ôm lấy Taehyung, tưởng rằng anh sẽ đưa cậu đi tìm mặt trời như những mùa nắng nhạt trước đây, nhưng Taehyung chỉ chở Jungkook đi một vòng quanh thành phố.
Gió thổi bên tai vùn vụt, Jungkook hét lên:
"Jun và mọi người đâu? Hôm nay chúng ta làm gì?"
"Mọi người đang đợi sẵn, chúng ta đi một vòng đề phòng chút nữa em nói chia tay anh."
Taehyung vui vẻ hét trả lại, Jungkook chỉ cười mà không nói gì. Chia tay sao, đã lỡ tuyên bố với cả nhà là sẽ bắt Kim Taehyung về làm rể, lần này vì há miệng mắc quai nên không thể chia tay được.
Taehyung chạy xe dọc con đường nhỏ ven sông. Con sông càng dần về phía biển càng phình rộng ra, mà ở cách cây cầu dây văng một đoạn là một tòa nhà lớn. Tòa nhà được xây dựng không lâu trước đó, quảng trường chính của thành phố cũng được di dời về đây. Hai người ít khi tới mấy chỗ đông người, khi Taehyung dừng xe lại, Jungkook ngồi rất lâu trên yên xe chỉ để nhìn một tấm bảng quảng cáo di cư lên hành tinh nào đó.
Taehyung huých nhẹ vào vai Jungkook ra hiệu lấy mũ bảo hiểm.
"Hứa với anh một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Chốc nữa anh có làm gì cũng nhất định tuyệt đối không được đòi lên phi thuyền về hành tinh mẹ."
Jungkook không thể không ngửi ra mùi nguy hiểm, nhưng Taehyung đã kéo cậu đi về phía quảng trường. Gió lùa rối hết tóc anh, cả quảng trường hôm nay đông đúc hơn bình thường nhờ mấy nhóm học sinh đang tập nhảy múa gì đó. Taehyung đan chặt tay Jungkook mặc kệ vài người chỉ trỏ, anh thỉnh thoảng nhìn quanh rồi dừng lại khi bị Jungkook kéo lùi về. Cậu chỉ vào hai chiếc màn hình rất lớn đặt ở giữa quảng trường, nghi hoặc hỏi:
"Hai cái này là thành phố mới lắp hay đã có từ lâu rồi, sao em không nhớ? Nếu có từ lâu thì tay kiến trúc sư nào đó chắc chắn bị thần kinh."
Taehyung cười khổ thay cho vị kiến trúc sư nào kia, anh nhìn đồng hồ đeo tay rồi bấm điện thoại. Từ phía sau tòa nhà lớn, một dàn xe phân khối lớn hơn ba mươi chiếc rùng rùng xuất hiện mà dẫn đầu là Ann. Mọi người bọc vòng quanh Jungkook, cậu quay đầu nhìn rồi nhíu mày.
"Làm gì vậy?"
"Để tránh cho em chạy trốn."
"Anh định cầu hôn thì không cần phải làm thế, em sẽ đồng ý ngay thôi."
Jungkook nói tỉnh bơ, Taehyung nghe như tim ngừng đập vài giây rồi nhanh chóng bình thường trở lại.
"Anh không cầu hôn ở chỗ đông người. Ở chỗ đông người cầu được nhưng không hôn được."
Jungkook mở miệng toan phản đối, Taehyung đã nói tiếp:
"Hôn theo ý của anh."
Taehyung đưa tay làm dấu chào Jun và mọi người trong hội đua xe. Kang Jejung te tái ngồi sau lưng một người khác, Taehyung trừng mắt nhìn khi cậu ta nhe răng cười. Jungkook vẫn say sưa nhìn dàn xe quanh mình, Taehyung khẽ giật áo cậu rồi chỉ về phía trước mặt. Ban nhạc lục đục xuất hiện với một dàn âm thanh vô cùng đơn giản, Taehyung nhịn không ôm lấy khi nhìn vẻ mặt bối rối của Jungkook.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!