Taehyung phát hiện ra Jungkook không thể chơi trống được chỉ vài ngày sau khi hai người quay lại. Jungkook nói quanh co rằng mình còn bận việc kiểm kho nhập hàng ở quán bar nên không đi tập, Taehyung đưa cậu tới bar rồi lại đón cậu cho một buổi chạy xe đêm. Đêm đó bọn họ chạy một quãng đường dài, chỉ một nhóm nhỏ những tay lái cứng mới có thể chạy được. Ann trở thành cô gái duy nhất trong nhóm motor, mọi người bọc quanh cô cùng nhau lên đèo sau đó xuống vào phần sườn núi bên kia.
Sang khỏi sườn núi bên kia đã là biển và một thành phố khác, nhóm motor dừng tại một trạm nghỉ chân bên đường khi ba giờ sáng. Jun đốt một điếu thuốc lên, Ann tháo găng tay ra rồi bóp bàn tay nhỏ. Jun kéo tay cô lại dưới ánh đèn để kiểm tra xem có chỗ nào nổi bong bóng nước rồi gật gù khen rằng Ann dạo này đã có vẻ giống đàn ông. Mọi người cười ồ vì lời khen nghe như khích bác đó, Jun thẳng thắn trả lời:
"Tôi chỉ nói thật thôi, Ann dạo này chạy xe liều hơn cả Taehyung. Taehyung, cậu nói thử xem?"
Taehyung nhún vai.
"Biết làm sao được, tôi chở quốc bảo sau lưng thì phải chú ý giữ gìn."
Không ai còn buồn nôn với mấy câu mà Taehyung thường xuyên nói, Jungkook cũng không ngại ngùng như thể quốc bảo mà Taehyung nói không phải là mình. Jungkook kéo mấy ngọn cỏ dưới chân rồi nhích gần về phía anh. Trạm nghỉ chân đốt một đống lửa lớn ở ngay chính giữa để khách dừng giữa đêm sưởi ấm, Taehyung cởi một tay áo khoác ra kéo chiếc áo choàng vào vai Jungkook.
"Em lạnh?"
"Tôi thích ngồi gần người yêu tôi, anh có ý kiến gì không?"
"Nhiều lời."
Taehyung nhăn mũi cười cười rồi siết lấy vai cậu. Jun đi gặp chủ trạm dừng chân vì quen biết, mọi người rì rầm nói chuyện xe cộ cùng mấy chuyện linh tinh. Sao trên trời đã chuyển hết về bầu trời phía tây, Jun quay lại với một gói giấy gì đó.
"Đường sáng sớm rất nhiều sương, lên đỉnh đèo còn có cả mây. Mọi người nhớ chú ý. Ann gửi xe lại đi."
Ann cự nự nhưng vẫn bị Jun xách cổ lục áo khoác để tìm chìa khóa. Cô lầm bầm mấy câu chửi ai đó, Jungkook đi ngang cười cười:
"Chửi ít thôi, không khéo lại bị bịt miệng bằng môi."
Ann trề môi làm ra vẻ mặt kinh hoàng rõ ràng, cô liếc xem Jun đang ở chỗ nào rồi mới nói:
"Kinh quá."
"Cũng không kinh lắm, hiệu nghiệm nhanh, tác dụng lâu. Đúng không Jungkook?"
Taehyung kéo khóa áo lên đến tận cổ rồi khoác vai Jungkook. Bỏ Ann đứng lại nhảy quắn lên vì kì thị, hai người đi về phía Lucy ngồi chờ những người còn lại. Jungkook vòng tay ôm chặt lấy người phía trước mình. Taehyung dùng chân làm trụ cho xe, anh nhìn màn sương mờ đục trước mắt rồi khẽ gọi:
"Jeon Jungkook."
"Hmm?"
"Em có ổn không?"
"Vẫn chưa buồn ngủ."
"Anh không nói chuyện đó. Em không muốn chơi trống nữa có đúng không?"
Vòng ôm của Jungkook ngay lập tức nới lỏng ra. Cậu ngồi thẳng dậy trên yên xe, gạt kính mũ bảo hiểm lên rồi sau đó tháo cả chiếc mũ.
"Anh nói gì vậy? Ai nói với anh?"
"Em nói."
"Em không..."
"Em nói mà."
Taehyung lại bắt lấy hai tay Jungkook vòng lên phía trước. Anh vuốt ve từng ngón tay một rồi lặng lẽ thở dài. Con người này, dù có thành ra thế nào cũng không muốn người khác bắt thóp được mình. Bao giờ cũng giữ lại cho mình lòng tự trọng cao ngất, càng là người yêu thương lại càng chú ý giữ gìn hơn. Jungkook có một thói quen mà Taehyung rất thích. Mỗi khi ở giữa những chặng đua, dù là ngồi trên xe hay cạnh mọi người, khi cậu tựa ngực mình vào lưng anh hoặc ngả đầu vào vai Taehyung lười biếng nhìn xung quanh, cậu đều dùng hai ngón trên cùng một bàn tay gõ nhịp thay cho đôi dùi trống. Những lúc đó, chân của Taehyung lại được tận dụng làm mặt trống tạm thời. Nếu đang ngồi trên xe Jungkook sẽ gõ lên đùi, còn ngồi cùng mọi người xung quanh chắc chắn cậu sẽ liên tục gõ lên đầu gối. Jungkook mỗi lần đều lén lút gõ đầu ngón tay lúc nhanh lúc chậm, Taehyung vui vẻ im lặng làm như không biết gì. Đêm nay Jungkook không hề đụng một ngón tay lên chân của Taehyung. Cộng với việc cậu thường lảng tránh mỗi lần anh nói tới Lucy và chuyện đi tập, Taehyung chắc chắn con người ngồi sau lưng mình đang âm thầm chịu đau chứ không vui vẻ như cách cậu thể hiện ra bên ngoài.
Jun nổ máy rồi nhá còi vài tiếng, Taehyung vỗ nhẹ lên tay Jungkook nhắc cậu ôm chặt trước khi vặn mở khóa xe. Jungkook dường như tỉnh cả cơn buồn ngủ. Cậu vừa xấu hổ vừa cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Taehyung biết, biết mà không cần Jungkook phải nói. Chỉ cần điều đó thôi cũng đủ làm cậu thấy biết ơn vô cùng.
Đường về bao giờ cũng ngắn hơn đường đi, có lẽ bởi vì ta biết rõ nơi nào là đích đến. Jungkook cứ ôm chặt Taehyung nghe mấy vệt gió ùa qua cổ mình. Đến khi dừng xe lại trước cửa gara, Taehyung lại thở dài thêm lần nữa. Taehyung vỗ nhẹ vào má Jungkook rồi cười hơi mệt mỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!