Nhóm nhạc của Jungkook cứ hai tuần một lần sẽ vào bệnh viện tìm đến bệnh nhi ung thư tổ chức hát hò. Hoạt động này đã diễn ra được hơn hai năm, kể từ khi Jungkook vẫn còn là sinh viên đại học. Người lớn lúc đầu còn nhăn mặt khó chịu, nhưng dần dần lại mong chờ mấy cậu trai trẻ ngông cuồng đến với bệnh viện để xua bớt không khí ảm đạm và căng thẳng vẫn luôn thường trực tại khu vực điều trị ung thư. Kim Taehyung rõ ràng không quen với điều đó.
Lần đầu tiên được ném cho một chiếc mũ len đỏ rực khi trời mới vừa vào thu, Taehyung tròn mắt huých nhẹ vào vai của Jung Hoseok đang chỉnh lại mũ của mình. Cây guitar bass vẽ hình hoa hướng dương đung đưa theo cánh tay anh.
"Đồng phục của các anh đây sao?"
"Cũng gần như thế. Cái cậu đang đội là của Huening Kai, cẩn thận một chút. Tôi nghe đồn Kai hai tháng mới gội đầu một lần."
Taehyung không buồn nhấc mũ ra, hai tháng thì vẫn còn sạch sẽ chán. Vuốt lại mớ tóc bẹp xuống trán, anh liếc nhìn sang phía mấy người đang chuẩn bị máy móc trên sân khấu nhỏ chính là phòng chơi của bệnh nhi. Jeon Jungkook cũng đang đội một chiếc mũ len màu xanh lá cây, dù không có dàn trống để cài đặt nhưng cậu vẫn chăm chú đứng bên loa chỉnh lại dàn âm thanh cỡ nhỏ. Ôm hoa của anh được đặt ở bên dưới sân khấu, mấy bông hoa có hơi héo nhưng vẫn rực rỡ đối nghịch với không gian màu trắng lạnh lùng.
Bước tới bên Jungkook rồi thuận chân đá đá chiếc loa nhỏ, Taehyung buột miệng:
"Này, Jeon Jungkook."
"Sao?"
Jungkook cùng lúc cắm sợi dây micro vào cổng kết nối, tiếng nói của cậu phát trên loa nghe ấm áp hơn khi ở ngoài.
"Cậu có thấy chúng ta rất giống cây thông Noel không?"
Taehyung chỉ vào mũ của mình rồi mũ của Jungkook, đưa tay làm ra hình dáng của cây thông Noel cơ bản. Jungkook cẩn thận tắt loa, ném cho Taehyung một cái nhìn kì thị.
"Bảo sao đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái."
Nhịn xuống câu nói tôi đã có bạn gái rồi, bạn gái của tôi bây giờ còn nằm ở bãi giữ xe, Taehyung nhìn mấy đứa nhỏ kéo đến quanh sân khấu rồi mới nhận ra lí do vì sao cả nhóm đều phải đội mũ. Chừng hai mươi đứa nhỏ tự dắt nhau đi đến, trên tay đều cắm kim truyền dịch, chỉ có vài đứa nhỏ không đội mũ trên đầu. Hóa chất trị liệu làm cho tóc rụng hết, Taehyung hơi cay mắt rồi nhất quyết vén hết tất cả tóc đã cẩn thận vuốt cho ra dáng vào hẳn trong mũ của mình.
Kim Taehyung trước đây luôn luôn tự hào rằng mình là cây văn nghệ số một của khu nhà anh ở. Dù không hiểu lí do vì sao khi lớn lên một chút, mấy cuộc ca hát dù là chuyên nghiệp hay nghiệp dư có thiếu chỗ cũng nhất định không tìm đến Taehyung, nhưng mỗi khi có dịp anh đều quyết tâm thể hiện tình yêu vô bờ vô điều kiện với các thể loại nhảy nhót đàn ca. Choi Soobin rõ ràng không lường trước được điều đó, bởi vì ở giữa chương trình, khi Kim Taehyung đứng dậy vung vẩy mấy cánh tay theo điệu nhạc thiếu nhi lần thứ sáu hay thứ bảy, band đã chơi lộn xột hết lên. Chỉ một mình tay bass Jung Hoseok là còn bình thản chơi theo đúng nhịp, còn lại cả vocal Kim Seokjin, tay trống mà bây giờ chỉ còn là tay lục lạc Jeon Jungkook, hoàng tử ôm đàn guitar Choi Soobin và Park Jimin đang ngồi bên cây piano điện đều há mồm theo dõi mấy bước nhảy trộn lẫn giữa hiphop và dưỡng sinh của người mới đến. Mấy đứa trẻ lại rất hào hứng với thể loại đó, cứ thế trong tiếng bass réo rắt cùng với tiếng nhạc cụ khác rời rạc vang lên, cả một nhà chơi đầy ắp bệnh nhi đã trở thành một ổ bọ gậy tung tăng ngọ nguậy chẳng cần biết đúng sai. Cho đến khi bác sĩ cùng y tá ra cảnh cáo mấy đứa nhỏ rằng nếu vẫn còn nhảy nhót thì ngày mai sẽ không còn sức chữa bệnh, buổi ca nhạc mới trở về đúng như nó vẫn thường xảy ra. Đám trẻ tập trung xung quanh một mình Soobin, cậu vừa đàn vừa hát mấy bài tình ca êm dịu. Cả nhóm ngồi hẳn ra phía sau sân khấu, Taehyung thậm chí không đung đưa theo nhạc nữa mà chỉ im lặng nghe tiếng hát ngọt như đang cọ mình vào một tấm vải nhung mềm mượt.
Hình như tiết mục này cũng đã quá quen thuộc với mấy cô cậu bé đã xem bệnh viện như là nhà, chỉ sang đến bài thứ ba là yêu cầu hát bài này bài khác ùn ùn kéo tới. Soobin mỉm cười gật đầu với tất cả, chậm rãi hát từng bài. Taehyung nhìn mấy khuôn mặt gầy guộc cùng với cổ tay nhỏ xíu nhưng ánh mắt lại trong veo, phía sau là người nhà nhìn con cháu mình mà vừa cười vừa khóc, trong lòng thấy đau vô cùng. Nhìn sang bên cạnh, cả nhóm nhạc vẫn đang cười.
Park Jimin cùng với Seokjin đưa ánh mắt ngưỡng mộ y như mấy đứa nhỏ ngước lên nhìn Soobin, Hoseok thì lơ đãng vỗ tay theo nhạc, Jungkook nhẹ lắc chiếc lục lạc bên mình. Cho đến khi Soobin vừa cất giọng hát đến bài hát cũ mèm "you are my sunshine", nước mắt cũng đã tự nhiên rơi xuống gò má Taehyung. Anh chạy ào ra ngoài trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả những người còn lại. Chuyện người lần đầu tiên vào trung tâm trị liệu ung thư rồi rơi nước mắt là quá sức bình thường, nhưng bất thường chính là người rơi nước mắt lần này vai năm thước rộng thân mười thước cao, mặc áo khoác jeans cùng quần rách vài chỗ, dưới chân là một đôi bốt to đùng, trên tai đeo vài chiếc khuyên lấp lánh, chưa kể chiếc xe để ở bãi đỗ choán đến hai chỗ so với xe bình thường. Jungkook đứng dậy đi theo, vừa đi bên môi vẫn vừa cười tủm tỉm. Không cần tìm kiếm gì xa xôi, thân hình lớn đang ngồi ở ngay dưới một hàng cây tùng ít người qua lại. Một tay Taehyung đặt lên miệng, đầu anh lại cúi gằm.
"Này."
Taehyung hít một hơi thay cho câu trả lời.
"Khóc đấy à."
Đôi vai run thêm một lần nữa. Jungkook ngồi xuống bên cạnh Taehyung, rõ ràng muốn an ủi anh nhưng cũng chỉ có thể im lặng. Rồi bên cạnh bờ vai của Taehyung run run thổn thức, vai ai đó cũng run run, vì cười.
Taehyung ngẩng đầu, đôi mắt vẫn còn ngập đầy nước của anh nhìn sang bên cạnh mình. Dưới ánh đèn vàng, người kia đang cố sức nín cười, mắt long lanh vì một tầng nước mỏng. Taehyung bực mình đứng dậy, rõ ràng bản thân muốn tạo mấy ấn tượng mạnh mẽ nam tính, nhưng đầu tiên đâm vào người ta là vì chó đuổi, sau đó lại khóc ngay giữa nơi công cộng không có dấu hiệu ngừng.
Hình như Jungkook cũng đang nghĩ đến cùng một điều, tiếng cười từ nãy đến giờ vẫn nhịn để không bật ra khỏi môi cậu có vẻ không còn duy trì được bao lâu. Taehyung quyết định mình phải làm điều gì đó để chấm dứt tình trạng này. Ngay lập tức, khủng hoảng tuổi hai mươi ba của Jeon Jungkook đã thay đổi từ việc tên
- điên
- nào
- đó
- đâm
- sầm
- vào
- bộ
- trống
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!