Chương 10: (Vô Đề)

Jun thở dài.

"Rồi sao, bây giờ có còn đòi hỏi anh giới thiệu bạn trai nữa không? Jungkook, bỏ mũ bảo hiểm ra xem nào."

Nụ cười của Taehyung đóng băng trên mặt khi Jun vừa gọi tên người ngồi phía sau. Jungkook cũng không chần chừ câu giờ thêm nữa, cậu lắc đầu mấy lần rồi cởi mũ bảo hiểm ra, gương mặt đã đỏ hồng vì không khí ở trong mũ nóng hơn bên ngoài. Nhăn nhở chào Ann đang há hốc miệng, Jungkook vẫy quanh một vòng rồi mới nhìn đến Taehyung. Eunjoo đã ngẩng đầu khỏi vai Taehyung nhưng bàn tay của cô vẫn đang ở yên trong túi áo của anh. Đôi mắt cô mở to tròn, có lẽ là vì người đối diện quá giống với mình.

Đám người thấy Jungkook thì ngay lập tức ùa tới, có người ra sức chào hỏi, có người chưa kịp chào đã nói ngay:

"Jungkook, đã nói với cậu rồi đúng không? Đây là Lucy của chúng tôi, hôm nay cậu về nhất định phải hỏi bố mẹ xem có em gái thất lạc từ nhỏ không, càng nhìn càng thấy hai người không hề có chút khác biệt nào."

Taehyung nhìn người đang thoải mái nói chuyện với bạn bè mình. Nhìn cả cánh tay Jungkook đang hờ hững đặt quanh eo của Jun, anh cảm thấy không khí dường như rủ nhau trốn biệt. Jungkook nhìn Eunjoo gật đầu chào rồi tự nhiên nói:

"Chắc phải gọi em một tiếng tiền bối rồi, chúng ta ở chung học viện nhưng em là sao lớn còn anh chỉ là sao xẹt thôi."

Cả khoa Violon có thể biết đến Jeon Jungkook bản sao của Lee Eunjoo nhưng chắc chắn chính cô không hề biết anh có tồn tại. Eunjoo chỉ có tập đàn rồi đi lưu diễn, làm sao có thể biết đến một trong cả ngàn sinh viên ở bên dưới mình. Cô ngại ngùng chào Jungkook rồi nói với tất cả mọi người:

"Em thật sự không ngờ được. Taehyung, anh nhìn thử xem, vì sao trên đời lại có người giống em đến như vậy?"

Taehyung không nhìn thẳng vào mắt Jungkook, dù hai người chỉ cách nhau chưa đầy một mét. Một mét thôi mà cũng không nhận ra được "người yêu", Jungkook lặng lẽ bỏ thêm một phiếu vào mục chia tay mà ba người trong gia đình anh đã định ngày hôm qua. Jungkook đưa tay ra trước mặt Taehyung, bàn tay mà cách đó vài ngày anh còn nắm lấy rồi đặt lên đó cả ngàn cái hôn, cậu khẽ vẫy hai lần:

"Chào anh, đã nghe mọi người kể về anh và Lucy, hôm nay gặp được hai người ở đây đúng là may mắn."

Bàn tay Jungkook đã chìa ra trước mặt rồi, Taehyung không còn cách nào khác đành nhìn về phía cậu. Đôi mắt Jungkook bình thản đến mức trêu ngươi, đôi môi cậu cong lên thành một nụ cười rất nhạt. Hai bàn tay vừa chạm nhẹ vào nhau, hơi nóng trong lòng bàn tay Taehyung truyền sang tay Jungkook không ít. Taehyung cau mày, mấy ngón tay Jungkook lạnh ngắt, đêm mùa đông lên đèo lại không buồn đeo cả găng tay.

Taehyung vừa cong mấy ngón tay định nắm lấy, Jungkook đã rất tự nhiên rút tay ra xoa vào nhau rồi thổi vài hơi vào đó, y như cách Taehyung vẫn thường làm với bàn tay cậu sau mấy buổi lái xe vun vút để đuổi cho kịp hoàng hôn.

Một chàng trai trong nhóm vừa hút thuốc vừa ngóng đầu lên hỏi Jungkook:

"Jeon Jungkook, lần trước gặp cậu còn nói rằng bạn trai của cậu rất mê xe phân khối lớn, sao hôm nay lại đi với Jun rồi?"

Jungkook hà hơi vào bàn tay mình xong rồi thì xoa nhẹ vào lưng của Jun, bình thản nói:

"Đã chia tay rồi."

Một chân Taehyung đang chống cho xe khỏi ngã ngay lập tức trượt đi trên nền đá. Đám người ồ lên trêu chọc Jun rằng nên nhân cơ hội mà dắt người về, Jun cũng chỉ cười cười không nói. Mười một giờ đêm là giờ tiếp tục xuất phát để gặp nhau ở chặng cuối tại gara tập kết, trước khi nổ máy Jun nhắc lại chuyện để anh dẫn đoàn. Chưa nói hết câu, Jungkook đã cười cười gạt đi:

"Không cần, anh. Eunjoo là con gái, sao có thể để cô ấy ở cuối đoàn được chứ. Cùng lắm thì ôm chặt hơn một chút, để có ai đó lỡ bám theo thì bám theo cả hai."

Mấy người xung quanh nổi lên một đợt trêu ghẹo, mà mấy ngón tay của Taehyung đã nắm chặt như muốn bóp nát cả tay ga. Jun phẩy tay để một đợt khói thuốc đừng bay về phía Jungkook, nở ra một nụ cười nói "được thôi" rồi hạ kính xuống. Jungkook nhìn Taehyung lần nữa rồi lại cười như có như không ôm chặt lấy Jun. Taehyung vừa định gạt chân chống xuống khỏi xe, Eunjoo cũng học theo Jungkook mà vòng tay quanh eo anh, nghịch ngợm nói:

"Mấy năm rồi vẫn đem trò ma quỷ ra dọa nhau, đây là truyền thống cưa cẩm của cả câu lạc bộ các anh sao?"

Jungkook cười nhạt quay đi nơi khác, mấy chiếc xe ở phía sau đã bắt đầu nổ máy nhá còi. Taehyung chần chừ mãi mà không nhấn đề vào số, cho đến khi đám người chờ lâu bắt đầu chửi thề mấy tiếng, rốt cuộc anh cũng nặng nề vặn tay ga. Gió lại thổi vun vút bên tai, Jungkook nhìn xuống mặt nước biển phía dưới con đèo, cậu thấy cả ngọn hải đăng mà mỗi lần Taehyung ôm mình chặt cứng, cậu chỉ làm một việc duy nhất là nhìn ánh đèn loang loáng của nó lướt qua.

Đã biết trước mọi chuyện sẽ như thế rồi còn mong chờ gì chứ. Làm sao Kim Taehyung đó có thể ở trước mặt cả bạn gái lẫn bạn bè mà hùng hổ kéo cậu ra khỏi Jun như những lần kéo cậu ra khỏi Soobin hay Kai được. Làm sao Taehyung có thể cau có nói với cậu rằng "người yêu anh chỉ được ngồi xe anh cũng chỉ được ôm anh, không cho phép em ôm người khác" như một tia hi vọng nhỏ nhoi của Jungkook trên con đường đen đặc dẫn lên đỉnh núi, khi mà sau lưng anh đã có một Lee Eunjoo bản gốc chứ không phải Eunjoo phiên bản lỗi lúc này đang tự cười chính bản thân mình.

---

Bằng một cách kì diệu nào đó, Jungkook có đủ hứng thú để ngồi ở gara cùng với hội đua xe khi đồng hồ đã điểm nửa đêm. Dàn xe dựng ngay trước cánh cửa trống hoác che đi không ít gió, đến khi chàng trai mặc áo lao động lần trước lại bật lửa rồi ném cả một cây đuốc vào đống củi khô đặt giữa , Jungkook vừa xoa mắt vì gió vừa hỏi bằng giọng ngạc nhiên:

"Tôn chỉ của câu lạc bộ này là quay về thời đồ đá đúng không?"

Lần đầu tiên gặp khi tất cả đang ngồi bên đống lửa, lên núi cũng đốt lửa, quay về gara với một đám người dư sức sưởi ấm cho nhau cũng đốt lửa lên. Mọi người nghe Jungkook nói đến điều đó đều cười nghiêng ngả, chỉ riêng một người ở trong bộ dạng vừa chộn rộn vừa bực bội ngồi yên trong một góc không thể cử động dù chỉ là một cái nhếch môi.

--

Jungkook thật sự đã chơi cho Taehyung một cú ngoạn mục không nói nên lời. Nhắn tin hẹn hò thì Jungkook bảo là đi với công ty gia đình, tìm đến hội đua xe thì đột nhiên lại gặp Eunjoo vẫn mặc nguyên trang phục diễn tới hồn nhiên như những ngày rất xa xôi mà Taehyung cũng đã dần dần quên mất. Cô không mất nhiều thời gian đã tìm thấy mũ bảo hiểm của mình còn được cất kĩ trong chiếc thùng gỗ nằm ở góc gara, rồi bảo với Taehyung rằng muốn đi cùng anh.

Đi thì đi, dù sao cũng chỉ là một cuộc đổ đèo, không còn là người yêu thì vẫn còn là bạn. Chỉ là Taehyung không ngờ được ở giữa chặng, Jungkook lại xuất hiện đột ngột trên xe người khác, chìa một tay ra với cái nhìn trêu ngươi làm như không quen biết mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!