Chương 9: (Vô Đề)

Bầu im lặng chỉ kéo dài vài giây, nhưng trong khoảng thời gian đó bao nhiêu ý nghĩ quét qua đầu Charlie đến nỗi nó bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Trong hình dung của mình, nó thấy Billy đang đi vô định trong khu rừng của gã thầy bùa; và nó thấy một chiếc hộp bằng gỗ, khảm xà cừ

- một chiếc hộp nắm giữ bí mật có thể thay đổi cuộc đời của tất cả những người mà nó biết.

Tiếng nói của nội Bone chạm đến Charlie hình như từ ở rất xa. "Mày bị sao thế hả, thằng kia? Tỉnh lại coi."

"Cháu, cháu," Charlie lắp bắp, cố sức tập trung vô cái bộ mặt nhờn nhợt đang lù lù phía trên nó.

"Trong đầu mày có cái gì?" Nội Bone hỏi.

"Không có gì," Charlie đáp.

"Sao, Eustacia?" Nội Bone ngoảnh qua hỏi bà em.

"Nó đang nghĩ tới Billy và chiếc hộp," bà cô Eustacia nói.

Charlie điếng hồn. Hôm nay bà cô Eustada đang phát huy tối đa công lực. "Cháu chưa bao giờ trông thấy chiếc hộp đó," nó gào. "Ờ, không phải là chiếc hộp mà các bà ngụ ý tới," nó vớt thêm một câu ngô nghê.

"Charlie, ba mày đâu?" Bà cô Eustacia hỏi, đến đứng bên cạnh bà chị.

"Cháu không biết, đúng không? Cháu không biết gì hơn các bà. Ba cháu đang đi xem cá voi."

"Nhưng khi mày nghĩ về thằng cha mày, mày thấy gì?" Bà cô Eustacia cúi sát rạt xuống Charlie, và nó rúm người lại trước hơi thở tanh hôi của mụ.

"Không thấy gì," nó nói.

"Bọn tao biết mày có tài phép, Charlie." Bà nội nó quát lên điên tiết. "Bọn tao biết, mày có thể gặp thằng cha mày trong tâm trí khi mày tập trung suy nghĩ. Dẹp vờ vịt đi."

"Cháu không biết ý bà muốn gì," Charlie nói. Bọn họ nhất định không được biết về chiếc thuyền đó, nó nghĩ. Đoạn đổ đầy tâm trí nó hình ảnh của những bạn bè: Benjamin và Hạt Đậu, Fidelio, Olivia và Lysander...

"Hả?" Nội Bone nhìn bà cô Eustacia.

"Rác rưởi," bà cô Eustacia nói. "Trong đầu nó chứa toàn rác rưởi."

Nội Bone chộp cánh tay Charlie, lôi tuột nó vô nhà bếp, ở đó mụ ấn nó ngồi xuống và pha cho nó một ly sữa lạnh ngắt. Một đĩa phó mát và bánh quy giòn được chìa ra trước mặt nó và nội Bone hằn học, "Nuốt đi. Để tất cả còn đi."

"Nhưng..." Charlie mở mồm.

"Không nhưng nhiếc gì," mụ quát.

Ba bà em của nội Bone ập vô bếp. Bọn họ tỏa quanh chiếc bàn và ngó Charlie chằm chặp. Bà cô Eustacia không bao giờ rời mắt khỏi nó lấy một chớp. Có lẽ mụ vẫn đang cố đọc ý nghĩ của nó. Nó phải giấu biệt mụ ta tên của chiếc thuyền; cái tên đề bên hông chiếc thuyền đang cưỡi sóng dữ. Bởi vì nếu cái tên đó mà đến tai Lord Grimwald thì ai mà biết hắn sẽ làm những gì.

"Ngoại Maisie chưa về," Charlie nói, với cái miệng phồng căng bánh quy khô khốc, lạm xạm. "Nếu cháu lại đi nữa thì bà ngoại sẽ không biết cháu ở đâu."

"Bọn tao sẽ để lại thư nhắn," bà nội nó bảo.

"Ông cậu Paton không có ở nhà," Charlie gào lên tuyệt vọng. "Ba mẹ cháu bảo ông cậu mới chịu trách nhiệm trông nom cháu."

"Ba má mày sai lè," bà cô Lucretia nói lạnh tanh. Giờ bọn tao là những người giám hộ mày."

"Không phải!" Charlie cãi lại.

"Mày sẽ đi tới Ngách Tối với bọn tao, chấm hết." Bà cô Venetia tịch thu đĩa bánh quy Charlie đang ăn dở. "Và bọn ta phải đi ngay tức khắc. Con trai bé nhỏ của ta cần ta."

Con trai chồng của bà cô Venetia, cái thằng oắt Eric ác độc, chẳng bao giờ cần đến ai, theo như Charlie biết. Thời giờ của nó tiêu pha hết vào việc làm cho tượng đá sống dậy, một tài phép nguy hiểm, thường kết cục bằng tai họa cho những nạn nhân sơ hở của nó.

"Cháu không hiểu tại sao cháu phải đi tới Ngách Tối."

Charlie lo lắng ngọ ngoạy trên ghế khi nội Bone giật cái cốc của nó và đổ chỗ sữa còn lại xuống lỗ cống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!