Chương 5: (Vô Đề)

Gabriel Silk có một bí mật. Cậu muốn kể cho Charlie nghe về bí mật đó, nhưng không bao giờ có cơ hội. Bây giờ chúng đã ngủ khác phòng và học khác lớp. Trong căn

-tin thì quá xô bồ, ngoài sân chơi thì chúng chẳng bao giờ được ở một mình. Tuy nhiên, có thể có một cơ hội là khi Charlie đang trên đường tới lớp học nhạc.

Gabriel chờ sẵn ở Hành lang Chân dung, hy vọng sẽ chặn đầu Charlie khi thằng nhỏ băng qua đây. Cậu dự định đứng tại chỗ nhưng lại thấy mình đi lơ ngơ trong hành lang, nghiên cứu những bức chân dung treo trên tường. Hàng ngày cậu đều đi ngang qua nhưng không bao giờ ngó ngàng tới chúng. Trong tranh là những người đàn ông và phụ nữ mặt lạnh như tiền, mặc dù thi thoảng ta cũng gặp một người hơi cười. Nếu bạn rành lịch sử thì bạn có thể dựa theo trang phục họ mặc mà biết họ đã sống ở thế kỷ nào.

Gabriel được bảo rằng tất cả họ đều là con cháu của Vua Đỏ. Thậm chí còn có cả chân dung của một người tên là Silvio Silk, mặc com

-lê nhung đen và đội tóc giả màu trắng quăn lọn. Đó rất có thể là tổ tiên của Gabriel, nhưng cậu chẳng có chút xíu nào giống ông ấy.

Nếu Gabriel mặc đồ của người khác, cậu sẽ lập tức biết ngay trước đó loại người nào đã mặc bộ đồ ấy, Đôi khi cậu còn mường tượng ra diện mạo của họ, thấy những gì họ đã làm và thậm chí còn nghe được giọng nói của họ. Nhưng chân dung nói chung chẳng mách bảo cậu được điều gì. "Nếu cháu là Charlie, thì rất có thể cháu sẽ đi thẳng vô trong đó để nói chuyện với ngài," Gabriel thì thào với Silvio Silk. "Và ngài có thể nói chuyện với cháu."

Ngài Silvio Silk không hề chớp mắt lấy một cái. Ngài vẫn giữ nguyên vẻ mặt cam chịu mà ngài đã mang kể từ khi họa sĩ vẽ ngài, cách đây hai trăm năm.

Gabriel tha thẩn đi tiếp trên hành lang. Cậu đi qua những người đàn ông mặc com

-lê đen thanh nhã, áo jacket đỏ đậm hoặc áo gi

-lê vàng rực rỡ. Cậu đi qua những phụ nữ cổ đeo nặng trĩu kim cương và ngọc trai, tóc cài vòng hoa và vai độn dày nhung và lông thú. Sau đó cậu dừng lại trước một bức chân dung vẽ một kỵ sĩ to bằng người thật. Mắt Gabriel bị kéo tuột tới thanh gươm ông ta đeo bên hông.

Cán gươm vàng được rèn cực kỳ tinh xảo, và những ngón tay đeo găng của người đàn ông tì lên đó một cách trìu mến. Khi Gabriel đang trố mắt dòm những đường cong ánh vàng cầu kỳ, thì bất thình lình chúng sáng nhóe lên như thể có nắng mặt trời chiếu vô. Tiếp theo Gabriel thấy mắt mình hướng lên tới gương mặt ngự bên trên cái cổ áo đăng ten rộng xù. Người đàn ông này để tóc đen dài chấm vai, và giữa bộ ria mép đen nhánh và bộ râu quai nón nhọn, đôi môi dày toét ra một nụ cười gượng gạo.

Gabriel lùi lại một bước để nhìn cho rõ hơn, và giờ thì cậu nhận thấy đôi mắt ông này hình như kỳ kỳ. Không có nét tinh anh trong đó. Cứ như thể linh hồn của người đàn ông đã rời khỏi gương mặt trong bức vẽ.

Một cơn rùng mình lạnh toát chạy dọc sống lưng Gabriel. Hành lang này tối lù mù. Không có đèn, không có cửa sổ cho ánh mặt trời lọt vô. Có khi nào cậu tưởng tượng ra tia sáng lóe lên trên cái cán gươm vàng chóa kia không? Trong mắt người đàn ông bị thiếu thần sắc? Hay đó chẳng qua là do bóng của chính Gabriel đổ xuống che khuất? Không. Có gì đó rất lạ về bức chân dung này. Trên bản đồng ở đáy khung tranh đề cái tên: Ashkelan Kapaldi.

Tấm đồng đã lỏng ra, xộc xệch chéo góc và có những dấu vân tay trên bề mặt láng bóng của bức chân dung. Chắc chắc chỉ mới đây thôi đã có ai đó chạm vô bức chân dung, không chỉ chạm, mà thậm chí còn ấn và chọc nó nhiều lần.

"Gabriel Silk, mày đang làm gì đó?" Giọng của Manfred khoan xoáy khắp Hành lang Chân dung.

Gabriel quay lại với vẻ tội đồ, mặc dù, theo như cậu biết, cậu chẳng việc gì phải cảm thấy tội lỗi cả. Cậu phải bảo đảm làm cho Manfred không đoán được những ý nghĩ trong đầu cậu. Dạo này thầy Giám sát Tài phép rất hay dùng phép thôi miên.

"Mày làm gì ở đây?" Manfred tiến lại gần Gabriel và nhìn trừng trừng vô cậu.

"Không làm gì cả, thưa ngài." Gabriel tránh nhìn đôi mắt đen sì. Bên dưới áo chùng đen, Manfred điệu một chiếc áo gi

-lê màu xanh lá cây đậm. Một hiện tượng đáng sửng sốt ở cái kẻ vốn không ưa ăn mặc lòe loẹt.

"Không à?" Thầy Giám sát Tài phép nhìn như muốn chọc thủng Gabriel, bắt cậu phải ngước mặt lên. "Không à?"

Gabriel cảm thấy xây sẩm mặt mày. "Tôi đang trên đường đến lớp học nhạc, thưa ngài," cậu lắp bắp.

"Thì đi đi! Và cấm được láng cháng!"

Gabriel định quay đầu bước đi thì chợt trông thấy có hai người lướt trên hành lang đằng sau Manfred.

Một kẻ đi cà thọt, kẻ kia đi liểng xiểng. Mắt Gabriel trợn ngược kinh ngạc, bởi vì cái gã cà thọt kia quá giống với người đàn ông trong bức chân dung: Ashkelan Kapaldi.

Vẻ choáng sốc trong mắt Gabriel khiến Manfred quay gấp ra sau: "Đi!" Hắn quát Gabriel. "Ngay!"

Gabriel lật đật bước đi, nhưng vẫn còn kịp nghe thầy Giám sát Tài phép ca cẩm, "Vậy là không khôn ngoan, thưa ngài, khi ngài rời chái phía Tây vào ban ngày

- Tụi học trò sẽ nhận ra ngài... và thắc mắc."

"Cứ để chúng thách mách," giọng nói của người lạ mang âm điệu nước ngoài. "Mặc cho chúng choáng ngất..."

"Đây không phải lúc, ngài Ashkelan." Giọng nói của người thứ hai nghe dội âm như ở trong hang động. Có gì đó trong cách vuốt đuôi và mạch nhả chữ khiến Gabriel liên tưởng đến Dagbert Endless. Cậu hộc tốc chạy vô tiền sảnh, nơi đầy ắp bọn trẻ đang trên đường tỏa đi các lớp học khác nhau. Thỉnh thoảng có đứa thì thầm với đứa bạn đi cùng với mình, trong khi mắt lấm lét canh chừng một huynh trưởng nào đó đang theo dõi.

Im lặng trong tiền sảnh là luật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!