Chương 11: (Vô Đề)

Bà bếp trưởng sực nhớ ra tối nay tới phiên mình trực. Bà có nhiệm vụ phải dọn bữa tối cho gia đình Bloor và những vị khách mờ ám của họ. Bánh nướng nhân cá được nhắc tới.

"Đó là việc vặt

- để bà Weedon lo liệu là được rồi," bà bếp trưởng nói một mình khi đi ngang qua căn

-tin xanh da trời. "Tốt hơn hãy báo bà ta một tiếng."

Bà bếp trưởng hối hả đi qua căn

-tin xanh lá cây, nơi mụ Weedon thường ngày hay túc trực, gà gật bên cạnh dàn bếp hoặc đang đọc truyện ly kỳ giật gân. Nhưng hôm nay chẳng thấy mụ ta đâu. Mãi cuối cùng bà bếp trưởng mới tìm thấy mụ ngoài sân nhà bếp, đang cho một con chó trông hung hãn ăn.

"Bertha, bà đang làm cái quái gì thế?" Bà bếp trưởng thét lên khi con vật nhe răng, sấn tới bà.

"Tội nghiệp, nó đói," mụ Weedon bảo. "Một con vật bị lạc. Tôi thích nó quá. Ở đây đầy đồ ăn thừa ra đấy."

Bà bếp trưởng từ lâu đã thôi không thắc mắc tại sao mụ Weedon lúc nào cũng chanh chua đanh đá như vậy. Bà kết luận rằng người phụ nữ đáng thương này không thể cưỡng lại được. Rốt cuộc thì làm vợ gã Weedon đâu phải là một chuyến đi picnic.

"Sao bà ăn mặc bảnh chọe thế? Bà đang trực cơ mà," mụ Weedon nói, nhìn cái mũ len của bà bếp trưởng.

"Tôi nào có mặc đẹp gì," bà bếp trưởng nói, "nhưng như bà vừa mới chỉ ra đấy, đúng là đang phiên trực của tôi nhưng tôi phải ra ngoài, cho nên tối nay bà sẽ phải nấu bữa tối."

Mụ Weedon chống hai tay lên cái hông rộng bành của mụ và dậm châm. "Sao lại là tôi? Bà định đi đâu?"

"Tôi đi thăm một người bạn bị ốm. Bà ấy ốm nặng lắm. Không có ai chăm sóc bà ấy cả. Thôi, tạm biệt bà!" Bà bếp trưởng ngại ngùng bước vòng qua con chó, lúc này đã sục mũi vô cái tô đồ hầm nguội ngắt, và chạy vù lên dãy cầu thang đá dẫn ra đường. Mặc kệ tiếng thét inh ỏi của mụ Weedon, bà tất tả hướng tới đường Đồi Cao rồi rẽ vào khu phố cổ của thành phố.

Khi đi tới ngõ Nhà Thờ Lớn, bà thở phì phò và nghĩ đến một tách trà ngon lành, nhưng khi bà đến gần tiệm sách thì tách trà đó biến mất hoàn toàn khỏi tâm trí của bà.

Có hai bóng người bước ra khỏi tiệm sách, đóng sầm cửa lại sau lưng chúng, đến nỗi chuông reo ầm lên và miếng kính trên cánh cửa rung rinh báo động. Cặp đôi lạ mặt nọ trông chẳng mang dáng dấp gì là khách hàng bình thường của cô Ingledew. Một tên mặc áo lưới và quần rằn ri, tên kia mặc đồ thể thao màu đen rộng thùng thình, có mũ trùm. Cả hai đang cười ha hả với điệu bộ thật khó ưa.

Bà bếp trưởng vội nép vô tường khi bọn chúng huỳnh huỵch đi ngang qua, nói chuyện thậm thà thậm thụt với nhau. Bà không thể nghe thấy chúng nói gì, chỉ hy vọng chúng đừng nhìn thấy mình, nhưng rủi làm sao, tên áo lưới bắt gặp cái mũ đỏ tươi của bà. "Bà cố nhìn gì hả, bà cố?" Hắn hét lên với giọng cợt nhả.

Bà bếp trưởng chỉ muốn đáp lại rằng bà còn trẻ lắm, còn lâu mới là bà cố, và cái kẻ buông lời phỉ báng bà là ai mà chỉ mặc độc có tấm áo lưới trong đêm tháng Ba lạnh như cắt này. Nhưng bà nghĩ lại và thấy nên ngậm miệng thì hơn.

Hai gã đàn ông vẫn chạy tiếp, cười khằng khặc, và cuối cùng quẹo vô đường Piminy. "Lẽ ra mình nên biết trước mới phải," bà bếp trưởng vừa lẩm bẩm vừa lao vội về phía tiệm sách, chợt bà nghĩ tới bà bạn của mình, bà Kettle, người đáng tin duy nhất ở đường Piminy

- lúc này cô độc hết sức, trên một con đường toàn những bọn lừa đảo, bọn sát nhân và những bọn còn tệ hơn thế.

Khi bà bếp trưởng chạy tới tiệm sách, bà thấy tấm biển "Đóng cửa" đã bị giật xuống, và ngó vô bên trong qua cửa sổ, bà hoảng hốt trước một hiện trường bị phá phách tanh bành. Hàng đống sách quý nằm vương vãi dưới sàn. Hai kệ sách đổ sập xuống, chiếc thang vốn dùng để leo lên lấy sách ở tầng trên cùng bị gẫy và ngăn kéo để tiền bị ụp nghiêng qua bên. Cô Ingledew đang đứng dựa vô quầy, hai tay bưng lấy mặt trong khi cháu gái của cô, Emma, quỳ dưới sàn, cố vuốt cho thẳng những trang giấy khổ lớn của một quyển sách bọc da.

Bà bếp trưởng rung chuông và gõ cửa cấp tập.

"Julia!" Bà gọi. "Julia, mở cửa cho tôi."

Cô Ingledew hạ tay xuống, để lộ gương mặt tèm lem nước mắt, và lảo đảo leo lên bậc cấp ra cửa, mở khóa bằng những ngón tay run lẩy bẩy.

"Ôi cưng!" Bà bếp trưởng kêu lên, đi vô tiệm. "Chuyện quái gì xảy ra ở đây vậy?"

"Tôi không biết bắt đầu kể từ đâu," cô Ingledew nói. Cô đóng cửa, cài then rồi theo bà bếp trưởng đi vô tiệm.

Đúng lúc đó, Olivia Vertigo hiện ra khỏi tấm rèm đằng sau quầy. Con bé đang bưng một cái khay gồm ba chiếc cốc lớn và một đĩa bánh bích quy. "Chào bà bếp trưởng," con bé mừng rỡ. "Bà có muốn uống ca

-cao không? Chưa tới một giây đâu."

"Thế thì hay lắm, cưng," bà bếp trưởng nói, ngó quanh tiệm, nỗi kinh hoàng của bà tăng lên theo từng giây.

Olivia đặt cái khay lên quầy và rút lui vô sau tấm rèm, miệng nói, "Có ngay."

"Tôi có thể giúp gì được nào?" Bà bếp trưởng hỏi. "Ôi trời ơi. Những quyển sách tuyệt vời. Cô có gọi cho cảnh sát chưa, Julia?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!