Chu du cùng với con trăn
Benjamin tỉnh dậy quá sớm. Nó có thể nghe thấy tiếng Hạt Đậu sủa om. Có gì đó trục trặc rồi. Trời vẫn còn tối mù và Charlie đang ngủ say. Benjamin mò mẫm quần áo và mặc vô thật lẹ. Nó vừa định mở cửa thì Charlie thức giấc.
"Ben, bồ đó hả?" Charlie ngái ngủ.
"Mình về nhà đây," Benjamin thì thầm. "Hạt Đậu đang sủa. Mình muốn xem coi mẹ mình có ổn không."
Bỗng nhiên tỉnh như sáo, Charlie nhảy tót khỏi giường và bật đèn lên. "Đừng đi mà không có mình, Ben. Mình muốn biết chuyện gì đã xảy ra."
Khi Charlie mặc đồ xong xuôi, hai thằng bé rón rén xuống lầu, rời khỏi nhà. Đường Filbert vắng tanh và lặng ngắt. Hạt Đậu đã ngừng sủa, nhưng có một ngọn đèn sáng trong hành lang nhà số 12.
Giữa lúc quá tất bật và hồi hộp vào buổi tối hôm trước nên Benjamin đã quên mang theo chìa khóa cửa nhà. Nó nhấn chuông và Hạt Đậu lại sủa nhặng lên. Thoáng sau, chú Brown mở cửa ra nhưng vẫn còn để sợi dây xích giăng ngang. Chú nhìn qua khe hở chừng mười xăng
-ti
-mét và hỏi "Ai đó?" bằng giọng dõng dạc, thách thức.
"Tụi con đây, ba." Benjamin ghé sát mặt vô khe hở "Cho tụi con vô, đi."
"Tụi con là ai?" Ba nó hỏi.
"Charlie và con. Tụi con muốn biết coi mẹ có ổn không."
"Là cháu đây chú Brown." Charlie kiễng chân lên và nhìn qua đầu Benjamin.
"À. Thấy rồi." Chú Brown tháo sợi dây xích ra và mở cửa. "Nhanh lên. Vô đi. Coi chừng chúng theo dõi ba mẹ đó."
"Ai ạ?" Charlie hỏi, khi nó theo Benjamin và chú Brown vô nhà bếp.
"Bọn chúng," chú Brown đáp. "Chú chẳng thể nói thêm gì hơn thế."
Cô Brown đang ngồi bên bàn ăn. Cô đã mặc váy thường nhật và áo lạnh của mình nhưng chưa tẩy trang kỹ lắm. Trán cô vẫn còn những đường kẻ màu xám giả làm nếp nhăn, với một bên má hồng và một bên má trắng. "Mới có 5 giờ mà," cô vừa nói vừa ngáp. "Các con làm gì ở đây?"
"Hạt Đậu đánh thức con dậy,"Benjamin nói. "Với lại tụi con muốn biết có chuyện gì xảy ra với mẹ."
Ấm nước sôi và chú Brown rót ra bình trà, chú nói, "Đó là một câu chuyện dài lắm, các con. Mẹ con đã bị rượt đuổi ngoài đường, Ben à. Mẹ phải ở gần hết nửa đêm tại nhà một bà thợ rèn tên là bà Kettle."
"Bà Kettle?" Charlie kêu lên. "Bà ấy là bạn đó ạ."
"Đúng thế, Charlie," cô Brown nói. "Chắc chắn cô đã không thể còn ở đây nếu không có bà ấy."
Chú Brown trao cho tất cả mỗi người một tách trà và trong khi nhấp trà cô Brown bắt đầu kể về cuộc phiêu lưu dựng tóc gáy của mình. Rốt cuộc Charlie đã biết bức tranh ở đâu, và như thế nào; trong bộ đồ bảo hộ và chiếc mũ vải của bà Kettle, cuối cùng cô Brown mới thoát khỏi lũ người độc ác để tới được chỗ chồng mình
- chú đang đợi chờ cô trở lại với vẻ đau đớn và lo lắng tột cùng.
"Mẹ không biết bọn người đó là ai," cô Brown nói, uống nốt tách trà của mình, "nhưng mẹ chắc chắn bọn chúng là đám người cực kỳ ác độc và hùng mạnh. Bà Kettle tin rằng bọn chúng đã ém lực lượng ở đường Piminy nhiều năm rồi. Đang chờ thời cơ, chờ ai đó như mụ Tilpin đến xúi giục bọn chúng hành động."
"Chắc chắn bây giờ bọn họ bị xúi giục rồi," chú Brown nói.
"Vậy là bức tranh ở trong Nhà Nguyện Cổ," Charlie tư lự.
"Charlie, cháu không thể tới đó đâu đấy," cô Brown tuyên bố, "nó không an toàn đâu."
"Nhưng cháu phải tới đó," Charlie tranh luận. "Cháu phải cứu Billy khỏi bức tranh."
Cô Brown giơ tay lên và nhìn chồng.
"Chúng ta sẽ nghĩ một cách khác, Charlie," chú Brown nói. "Chúng ta sẽ bàn thật kỹ để tìm ra một giải pháp cho cháu. Chúng ta luôn luôn tìm ra giải pháp nếu chúng ta chú tâm vào việc gì đó, phải không Trish?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!