Bùa mê
Tiếng ầm ầm kinh động do bức tượng quỷ lùn gây ra dội vang khắp con đường Piminy, từ đầu này tới tận đầu kia. Tuy nhiên không một cư dân nào hiện ra khỏi cửa nhà họ. Lẽ nào họ không tò mò? Tancred tự hỏi. Khi anh tiến gần hơn tới Tiệm Ấm thì tiếng ồn càng rõ. Anh nhìn qua cửa sổ và trông thấy một vật thô bạo màu xám đang tông uỳnh uỳnh vô những hàng những lớp ấm.
Tốc độ phá hoại chết chóc của sinh vật đó khiến Tancred nổi giận đùng đùng, không sao kiềm chế được. Anh xông vô tiệm và tên quỷ lùn quay phắt lại đối mặt với anh.
Từ khóe mắt Tancred thấy một chuyển động trong căn phòng bên kia cửa vòm, nhưng mắt anh vẫn dán chặt vô tên quỷ lùn. Một tiếng động rất điên dại phụt ra khỏi sinh vật suýt nữa quật ngã Tancred. Sẵn đà đang tức giận, anh triệu hồi gió vốn luôn chực chờ nơi những đầu ngón tay. Sấm rền vang trên mái nhà và một luồng chớp nhóa lên chiếu rõ từng đường nét xấu xí trên bộ mặt của tên quỷ lùn. Rồi gió thổi tới.
Sức mạnh tài phép của Tancred khiến hắn kinh ngạc. Dường như sức mạnh đó xuất phát từ sâu bên trong con người anh, chảy lan khắp thân thể anh, và dồn cuốn về phía sinh vật ác quỷ trước mặt anh. Cơn hận thù muốn trả miếng của tên quỷ lùn bốc lên, khốc liệt đến mức như sờ thấy được – khao khát hủy diệt của hắn tăng cao, bởi vì hắn biết rằng hắn đang đụng độ một sức mạnh tương xứng.
Cơn bão của Tancred xoáy quanh tên quỷ lùn, đẩy ấm bay hết về phía sau tiệm. Chưa thỏa lòng, cậu bé Thời Tiết nâng cấp bão của mình lên, cho tới khi tên quỷ lùn chỉ còn là vật duy nhất anh nhìn thấy giữa những lọn tóc mắc trong gió đang gào rú xung quanh mình. Và trong trạng thái bị ép dữ dội như thế, thân hình đá bắt đầu biến đổi.
Bộ ngực như tấm phản của hắn phơi ra màu kim loại xỉn, cái quần bạc màu rơm, gương mặt nhòe nhoẹt màu nâu đổ bệnh hoạn, đôi mắt bợt bạt tia xám lạnh. Tancred gồng sức giữ cho ánh mắt mình chọc xoáy vô cái hình hài đang biến đổi gớm ghiếc kia, vô hình ảnh cái mũ giáp chụp trên cái đầu hói, và vô bàn tay có ngón cái quái dị đang lần mò tìm con dao giắt trong thắt lưng.
Tancred thả vô gió những hạt mưa đá, và bàn tay tên quỷ dừng khựng lại ngay tư thế hắn vừa chồm tới. Vài giây trôi qua. Cậu bé và tên quỷ lùn cùng khóa chặt trong một trận đấu sức vô hình. Khi Tancred cảm thấy sức mạnh của tên quỷ lùn yếu đi, anh chớp cơ hội phóng một luồng năng lượng cứng như sắt khoan thẳng vô trái tim của hắn.
Tên quỷ lùn bằng đá rung động, đôi mắt xám nháng lên và hắn đổ ập xuống sàn. Trong vài giây, không một vật gì động đậy. Cơn bão dịu đi chỉ còn lại làn gió thoảng rồi một bầu thinh lặng bí hiểm vây kín lất Tiệm Ấm. Xem ra cả tiệm đang đau đớn sau trận náo động. Tancred cẩn thận tiến về phía tên quỷ lùn nằm sống sượt.
Dường như hắn đã cạn hết sự sống và bợt hết màu sắc.
"Tancred!" Charlie ló qua cửa vòm. "Anh đã nó tống khứ nó đi rồi!"
"Em chắc không?" Tancred bước chập choạng trên thảm ấm bể. Chợt anh trông thấy bà Kettle nằm lịm trong bóng tối. "Ôi không! Bà ấy chết rồi sao?"
"Không, không, em thấy tiếng bà thở," Charlie nói gấp.
Khi Tancred đi qua khung cửa vòm, một tiếng động khiến anh quay lại. Charlie nhìn theo ánh mắt anh, thấy tên quỷ lùn bằng đá vụt đứng lên và bắn thẳng ra cửa sổ. Chỉ khi đó chúng mới nhận thấy thằng bé tí teo đang bò rón rén dọc theo mép tường.
"Ê!" Tancred quát.
Eric Shellhorn thảy cho anh một cái nhìn ngạo nghễ rồi hướng ra cửa chạy mất tiêu.
"Nó chuồn về Tiệm Đá cho coi," Charlie nói.
"Tốt hơn tụi mình chờ người tới giúp rỗi hẵng tới đó," Tancred lẩm bẩm. Anh tới quỳ bên cạnh bà Kettle. "Để cháu gọi xe cứu thương."
"Từ trước bà Kettle đã e sợ là có chuyện sẽ xảy ra cho bà," Charlie nói. "Nghe vậy em nghĩ ngay đến bức tượng quỷ lùn nhưng Eric lẻn vô hồi nào em không hay biết."
Tancred sở hữu không chỉ một chiếc điện thoại di động loại oách. Hôm nay anh vừa tậu một phiên bản đời mới nhất. Một "chú dế" bạc loáng coóng với những bàn phím màu ngọc lam. Anh chỉ vừa mới bấm vài con số thì bàn tay anh bị chụp trong một vòng "kẹp sắt" và chiếc di động bị giật đi.
"KHÔNG!" Bà thợ rèn ra lệnh.
"Bà Kettle! Bà… bà…" Charlie lắp bắp, quỳ thụp xuống bên cạnh bà.
"Tỉnh rồi," bà Kettle nói. "Vừa tỉnh xong."
"Cháu xin lỗi. Dường như cháu đã gây ra cảnh tượng bừa bãi kinh khủng này." Tancred nhìn đống báy xáy xung quanh. "Cháu chỉ cố thổi cho cái vật xấu xí đó khỏi tồn tại trên đời mà thôi."
"Cưng đã cứu cả ngày hôm nay rồi đó, Tancred Torsson." Bà Kettle vỗ bàn tay của anh. "Chứ không thì còn nát bét hơn nhiều."
"Bà cần bác sĩ," Tancred với tay lấy lại cái di động của mình. "Đi mà Kettle, đưa cho cháu gọi điện thoại."
"Không." Bà ấp chiếc điện thoại vô ngực và ngồi lên.
"Tên quỷ lùn đó đã đánh bà một cú trời giáng ạ," Charlie nhận xét, nhìn trân trân vô cái trán của bà.
Bà Kettle đấm nhẹ lên trán một cái. "Úi! Ta vẫn còn sống. Nhưng này, không xe cứu thương. Không cảnh sát."
Bà Kettle nói vậy là đã rõ. Nhưng tiệm của bà đã bị phá tanh bành, cửa sổ gẫy và khi bà lảo đảo đứng lên, Charlie nhận thấy bà phải chống tay vô một cạnh bàn. Lẽ nào bọn chúng có thể để bà ở lại một mình trong tình trạng thế này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!