Chương 10: (Vô Đề)

Trận tàn phá ở tiệm ấm

Đường Piminy chạy ngay phía sau tiệm sách Ingledew. Những tòa nhà khung gỗ xô nghiêng, trông nguy hiểm như muốn đổ xuống lòng đường đến nơi; những cánh cửa lung lay được đánh dấu bằng những mũi tên và mái ngói nhấp nhô tựa những gợn sóng; tuy nhiên, trận đại hỏa hoạn thế kỉ mười tám đã không bao giờ chạm tới được những ngôi nhà cổ xưa này.

Theo cô Ingledew đó là bởi vì vào thời đó hầu hết mọi ngôi nhà trên con đường này đều do một thầy pháp loại này hay loại kia làm chủ.

́Ấy thế mà, đường Piminy lại là nhà của bà Kettle, dù ở bà không có chút xíu gì độc ác cả. Nhìn bà có lẽ thấy lạ thường, chứ không có gì đe dọa, đáng sợ. Bà đã cho Charlie cái ấm do chính ông tằng tổ nhiều đời của bà, ngài Feromel, rèn cách đây năm trăm năm. Trong ấm chứa một chất lỏng màu đen không bao giờ bị đổ ra ngoài.

Chất lỏng vĩnh cửu đó thường lạnh nhưng Kettle đã cảnh báo Charlie rằng hễ khi nào sờ thấy cái ấm nóng lên thì có thể nó sẽ gặp nguy hiểm.

Vào tối thứ sáu, Charlie không ngạc nhiên khi thấy cái ấm nóng ran đến nỗi nó không thể chạm vô được. Sáng hôm sau ngay khi tỉnh dậy nó lại sờ cái ấm lần nữa. Có hơi nguội đi nhưng vẫn còn nóng.

Billy cũng biết về cái ấm của Feromel. "Nó nóng à?" Thằng bé hỏi.

"Không quá nóng." Charlie đẩy cái ấm xuống dưới gầm giường.

"Ăn sáng xong tụi mình tới nhà bà Kettle lấy Rembrandt được không?" Billy quăng giỏ khỏi giường và đeo mắt kính vô.

"Hừm. Ước gì anh liên lạc được với Tancred," Charlie nói.

Cả Charlie lẫn Billy đều không có điện thoại di động. Trường không cho phép chúng mang theo, còn nội Bone thì tẩy chay loại điện thoại này. Charlie không thích ý nghĩ nói chuyện với Tancred từ điện thoại ngoài hành lang, với khả năng rất có thể bị nội Bone nghe lỏm.

Chiếc xe thùng màu trắng đã đi khỏi khi hai thằng bé xuống lầu ăn sáng.

"Trước lúc bình minh mà ông cậu của con đã ra đi rồi," ngoại Maisie nói, đặt một lát thịt xông khói lớn lên từng đĩa cho bọn chúng. "Ông ấy lần theo dấu vết một cái gì đó… có trời biết là cái gì."

Sau khi xơi thêm một lát thịt xông khói nữa cùng với vài lát bánh mì quết mật ong, Charlie và Billy lên đường tới Tiệm Ấm.

"Lúc nào con cũng có thể mang con chuột của con về đây," ngoại Maisie nói khi bà tiễn bọn chúng ở cửa trước. "Bà ta không bao giờ biết đâu," bà nói thêm, nháy mắt lên cầu thang nơi nội Bone đang súc miệng buổi sáng.

"Cám ơn bà Jones." Billy chạy theo sau Charlie.

Charlie xấp ngửa đi khỏi nhà số 9 càng nhanh càng tốt. Nó không muốn giáp mặt Benjamin lần nào nữa trước khi nó cứu được Hạt Đậu ra.

Ngay khi vừa rẽ vô đường Pimny, cảm giác sờ sợ mà Charlie hay cảm thấy ở đây hôm nay dường như mạnh hơn. Nó hay tưởng tượng có ai đó đang nhìn mình từ một cửa sổ tối hù nào đó bên dưới mái hiên.

Tiệm Ấm nằm quá khỏi tiệm cá bí hiểm, nơi mà chẳng bán cá bao giờ.

Nhưng trước khi tới tiệm cá thì chúng phải đi qua Tiệm Tượng Đá. Trong số những ngôi nhà trên đường Piminy thì cái tiệm này rùng rợn nhất. Nổi lên giữa bóng tối đen đặc bằng đá đang vung dùi cui hoặc vung rìu. Có cả những người lính đá, ngựa đá và chó cũng bằng đá. Những gã hiệp sĩ mà có lần tấn công bọn trẻ không còn ở đây nữa – gã bị Hiệp sĩ Đỏ chém đứt đôi và bây giờ đang cùng với con ngựa đá của gã nằm bẹp dưới đáy sông.

"Đi tiếp đi," Billy kéo giật áo jacket của Charlie. "Em ghét nơi đó."

Mũi Charlie dí suýt chạm vô khung cửa sổ. Trong lòng nó đang thắc thỏm sợ gặp ai đó thì quả nhiên nó gặp người thật. Eric Shellhorn, thằng con riêng của chồng bà cô Venetia. Charlie có thể nhận ra mặt nó đang lấp ló từ đằng sau một bức tượng đá cao, mặc áo thụng – hình như là tượng một giáo sĩ Druid--1.

"Anh biết ngay là nó ở trong đó mà," Charlie lầm bầm.

Billy giật ống tay áo Charlie. "Đi đi, Charlie. Một bức tượng trong đó lại bắt đầu động đậy bây giờ."

"Anh không nghĩ Eric sẽ làm điều đó giữa ban ngày ban mặt."

"Nó làm chứ sao không. Đi nào. Em muốn gặp Rembrandt."

Ngay trước khi lùi khỏi cửa sổ, Charlie đã kịp nhìn thấy Eric chạy vụt ra đằng sau tiệm. "Nó định giở trò gì tiếp theo đây, anh thắc mắc?"

Billy đã ù té chạy tiếp trên đường và Charlie liền chạy theo, nhưng nó thấy mình cứ lấn bấn bên ngoài tiệm cá. Cánh cửa nơi quái đản này luôn đóng và im ỉm, tuy nhiên mùi tanh nồng lại phả ra từ trong nhà, như thể mỗi viên gạch được làm từ một con cá thu hay cá tuyết.

Đây là nhà của Dagbert Endless – nếu ta có thể gọi đó là nhà. Cửa sổ phía trên tấm biển vừa đen vừa cáu bẩn. Nhưng tấm rèm mòn xơ chỉ, và tất cả những gì được nhìn thấy bên trong cửa sổ ấy là một cái quầy trống trơn trong căn phòng tường lát gạch men trắng nứt nẻ, sàn nhà lát đá phiến rêu mốc. Charlie nhăn mũi và bước đi tiếp. Đến lúc nó tới Tiệm Ấm thì Billy đã vô bên trong tiệm và đang len lỏi qua từng ấm trưng bày trên những cái bệ và trên bàn kê khắp phòng.

Charlie đóng cửa tiệm lại, cánh cửa rít ken két trên những bản lề gỉ sét; nó theo Billy đi qua một khung cửa hình vòm vô một căn phòng khác cũng chất đầy ấm. Nhưng ở đây có bốn chiếc ghế quây quanh một cái bàn còn để trống, nơi khách hàng có thể ngồi chiêm ngưỡng ấm cổ đủ loại. Trên bếp lò phía sau bàn có một chiếc ấm đồng đang huýt sáo vui vẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!