Chương 7: (Vô Đề)

Lốt cải trang của Asa

Charlie lật sấp người xuống, giả bộ ngủ. Nó cảm thấy một cú thụi mạnh vô lưng. "Thôi!" Nó cáu tiết nói thầm.

"Nói cho tôi về những chữ trên tường,"Dagbert rít rú.

"Không. Đó là thông điệp riêng tư."

"Tôi sẽ không nói cho ai đâu".

"Hừ!" Charlie đứng dậy và đi vô buồng tắm. Nếu có đôi co thì hãy đôi co ở những chỗ không ai nghe thấy

-sẽ an toàn hơn. Đúng như nó đoán, Dagbert lò dò đi theo.

Charlie đóng cửa lại. Mặt trăng lại lướt ra khỏi đám mây, rọi ánh sáng vừa đủ cho hai thằng bé trông thấy mặt nhau.

Charlie đứng dựa lưng vô bồn tắm. Vòi nước lạnh đang xả lớn, kêu tồ tồ, dồn dập. Dagbert đứng bên cạnh bồn, gương mặt xanh nhợt dưới ánh trăng.

"Tôi không phải là gián điệp. Anh biết, anh có thể tin tôi mà."

"Cậu giỡn chơi", Charlie ngồi lên mép bồn. "Cậu rình rập tôi như do thám, và cậu làm cho hầu hết bạn bè tôi quay lưng lại với tôi."

"Không phải".

"Gần vậy. Tại sao cậu làm thế?"

Dagbert tụt xuống sàn bên cạnh buồng tắm, đặt hai bàn tay lên đầu gối. Nó nhìn những ngón tay dài của mình, giơ lên từng ngón một, và cuối cùng đan hai tay vào nhau.

Tỏng, tỏng, tỏng, tỏng, tiếng vòi nước chảy trong khi Charlie chờ câu trả lời.

Thình lình, mái tóc quăn tít của Dagbert duỗi ra, như có bàn tay vô hình giật mạnh nó một cái. Nó trở nên đen bóng và ẹp xuống. "Mặt trăng điều khiển cuộc đời tôi," cuối cùng Dagbert nói. "Giống như thủy triều vậy. Tôi thường khốn đốn khi mặt trăng chui vô đám mây, tệ nhất khi nó bị trái đất nuốt trọn. Tôi không yêu cầu anh tha thứ cho tôi, Charlie, bởi vì tôi ko thể cưỡng lại điều mình làm.

Nhưng nếu anh cho tôi biết về những chữ trên tường ấy, tôi hứa là không theo anh nữa."

Charlie ngẫm nghĩ lời đề xuất của Dagbert. Nó không cần phải cho Dagbert biết Naren sống ở đâu. Ngoài ra, nếu Naren tạm biệt, tức là cô bé đã rời ngôi nhà tranh trong vùng đồng hoang. "Tôi biết một cô gái", Charlie bắt đầu. "Tên cô ấy là Naren, mặc dù tên thật của cô ấy dài hơn. Một cái tên người Mông Cổ. Cha mẹ cô ấy bị chết đuối trong một trận lụt…"

"Không liên quan tới tôi", Dagbert nói lẹ. "Tiếp đi".

"Cô ấy là con nuôi của con trai lão Ezekiel, ông Bartholomew, và người vợ Trung Hoa của ông. Họ sống ở ngoài thành phố, hay đã từng sống ở đó."

"Nhưng những chữ…những chữ trên tường đó", Dagbert sốt ruột.

"Đó là tài phép của Naren. Cô ấy có thể gửi thông điệp lên không trung. Miễn là rèm cửa mở và trăng sáng…"

"Giống như là nhắn tin bằng điện thoại di động?"

Charlie nhăn mặt. "Không phải. Cô ấy không cần thiết bị gì hết. Cô ấy chỉ có chiếc găng tay của tôi làm thiết bị phát thôi."

"Ra vậy."Dagbert ấn tượng quá.

"Tốt hơn chúng ta trở lại giường đi", Charlie nói.

"Chỉ mỗi…"Dagbert không thể nói hết câu. Có gì xảy ra với nó

-nó bắt đầu co giật dữ dội.

Charlie bật dậy, không dứt mắt khỏi thằng bé quằn quại dưới sàn. Những ngón tay của Dagbert từ từ bung ra, nó vươn cả hai tay về phía Charlie.

Thất kinh hồn vía, không thốt lên lời, Charlie không thể chạm vô những ngón tay như que củi, dài một cách bất tự nhiên đó, bởi vì chúng bắt đầu nở ra. Một quầng sáng xanh lá cây nhạt xổ khỏi làn da của Dagbert

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!