Chương 4: (Vô Đề)

BỌ BIẾN DẠNG

Sáng Chủ Nhật, mưa dầm, thỉnh thoảng chuyển mưa tuyết, trôi lượt thượt xuống những tấm kính cửa sổ. Bầu trời tối sụp, xám như chì, nhiệt độ đóng băng. Vẫn không thấy bóng dáng bà bếp trưởng đâu, nên Charlie và Billy phải ăn bữa sáng khốn khổ trong căng

-tin xanh lá cây: lại bánh mì nướng cháy, không bơ, không cốm bắp. Chúng đã chắc mẩm là mình phải đứng lên mà không được uống gì thì mụ Weedon đặt kịch một bình nước và hai cái ca xuống bàn chúng.

"Cháu nghĩ lẽ nào tụi cháu không được một miếng bơ?" Charlie thận trọng hỏi.

"Mày nghĩ đúng đấy," mụ Weedon nói.

"Còn mứt?" Billy gợi ý.

Mụ Weedon lờ tịt thằng nhóc và hằm hằm đi ra. Hai phút sau trở lại với một bình đựng cái gì trắng trắng. "Váng kem đấy," mụ bảo tụi nó. "Rất tốt cho tụi mày."

Hai thằng nghi ngờ nhìn cái gọi là váng kem. Ngay khi mụ Weedon tếch khỏi, Charlie thò con dao ăn của nó vào bình rồi nhấc ra, dính nhoe nhoét. Nó liếm con dao. "Uuuurrrghh! Kinh tởm."

Billy lại có quan điểm khác. "Em thích nó," thằng bé trét dày váng sữa vào miếng bánh của nó. "Bánh cháy sẽ đỡ hơn với cái này phết lên."

Ăn sáng xong chúng lang thang lên phòng Nhà Vua. Không có ai để bảo chúng phải làm gì. Nếu Manfred Bloor ở đó, thể nào hắn cũng ra lệnh chúng phải ra sân chơi. Hắn rất khoái đuổi cổ bọn trẻ ra ngoài trời, đặc biệt là những khi trời lạnh và ẩm ướt. Mà Manfred bấy nay đâu chẳng thấy?

"Em nghe nói hắn trông như quái vật." Billy liếc quanh căn phòng, nơm nớp sợ Manfred xồ ra từ sau một kệ sách. "Hắn bị gù lưng và què."

"Anh ngạc nhiên là hắn còn sống," Charlie nói khẽ. "Không nhiều người sống sót nổi sau khi bị báo tấn công đâu."

"Báo!" Vẻ khiếp đảm pha lẫn trong giọng nói của Billy. "Trông chúng y như mèo bình thường vậy, trừ màu lông."

"Ừm." Charlie chưa bao giờ ngưng thắc mắc làm thế nào mà ba con mèo, trong vài phút sống còn, lại biến thành báo, có khả năng xé xác người ra thành từng mảnh. À, không thành từng mảnh đâu, nhưng thế là đủ rồi.

Đến giữa trưa hai thằng quyết định đi tìm bà bếp trưởng. Sau một bữa sáng sơ sài, bao tử chúng đã đánh lô tô rồi. Khi đi xuống cầu thang chính, chúng thấy một bóng người đang băng qua tiền sảnh. Áo chùng đen phủ toàn thân người đó. Chỉ còn nhìn thấy được bàn chân, bọc trong giày bốt đen, bên dưới cẳng chân mặc quần xắn đến mắt cá. Chiếc mũ trùm ụp kín cái đầu bổ về trước, thòi ra từ đôi vai thõng xuống một cách bất tiện, quái dị.

Hai thằng bé đông cứng lại khi thân hình đội mũ trùm khập khiễng đi tới cánh cửa dẫn vào chái phía tây. Có vẻ bất lực trong cách hắn giật và lắc cái vòng tay cầm, hình như hắn không thể vặn được nó vậy. Nhưng cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, và đến khi đó cái hình hài mới quay về phía bọn trẻ.

Chúng đinh ninh là sẽ thấy một gương mặt cau có, biểu thị sự tức giận vì bị dòm ngó. Nhưng người đàn ông đội mũ trùm không có mặt. Charlie và Billy thấy mình nhìn vào một chiếc mặt nạ trắng khoét hai lỗ xiên xiên, viền bạc và một cái miệng há hoác hình con thuyền. Thế rồi hắn biến mất, lướt qua cánh cửa nhỏ với tốc độ đáng kinh ngạc, bỏ lại hai thằng trơ khấc ra ở cầu thang.

"Manfred," Billy thì thầm.

Charlie gật đầu. "Chắc vậy."

"Em thấy ớn sườn. Em đang cố tưởng tượng gương mặt hắn thế nào."

"Đừng tưởng tượng," Charlie nói.

Mãi rốt cuộc chúng tìm ra bà bếp trưởng ở đằng cuối nhà bếp của bà. Bà đang vừa lầm bầm to tiếng một mình vừa thảy hành băm vào một cái chảo kêu xèo xèo. Charlie gọi bà, nhưng không thấy đáp lại, nó bèn chạm nhẹ vào cánh tay bà. Bà bếp trưởng hoảng hồn thét lên và chiếc thìa gỗ bà đang cầm bay vèo lên không.

"Sao con làm thế?" Bà nói lạc giọng.

"Tại bà không nghe con gọi, bà bếp trưởng. Bà đang nói chuyện một mình."

"Thế à? Ồ, ta đã nói gì?" Bà bếp trưởng vuốt thẳng tạp dề và vặn nhỏ ga lại.

Khi nghe kể về thức ăn mà hai thằng nhỏ đã phải è cổ ra nuốt, bà bếp trưởng bình tâm lại một chút và hứa chúng sẽ có súp thịt trong bữa trưa. "Sau đó có thêm bánh hấp phết táo nữa," bà thêm. "Ta đã làm một ít trong lò để cho nhà Bloor."

"Bà đã ở đâu vậy, bà bếp trưởng?" Billy hỏi. "Thường bữa sáng nào bà cũng ở đây kia mà."

"Ta đã ở nhà một người bạn. Có thể nói là suýt nữa ta đã không trở lại. Nhưng bạn của ta đã thuyết phục ta phải trở lại. Bà ấy là người rất nhạy cảm." Bà bếp trưởng mở vung ra và thảy vào chảo một nắm lá gia vị.

"Ưmm!" Charlie nhắm mắt lại. Mùi thơm từ cái chảo bay ra mê hồn đến độ nó tưởng như mình đang ăn món đó.

"Chưa xong đâu." Bà bếp trưởng xua hai thằng bé trở lại căng

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!