Chương 2: (Vô Đề)

DAGBERT ENDLESS

Sáng thứ Hai có một thằng học trò mới xuất hiện ở học viện Bloor. Nó mặc áo chùng xanh da trời, đồng phục của khoa Nhạc. Charlie gặp nó lần đầu tiên ở trong phòng Tập Hợp. Bọn học sinh khoa nhạc có dàn nhạc riêng, và hôm nay anh bạn thân của Charlie, Fidelio, chơi violin chính. Cậu chàng cầm cây vĩ vẫy vẫy Charlie đúng lúc thầy trưởng khoa Nhạc, giáo sư Saltweather, bước lên sân khấu.

"Ai đó?" Có giọng nói lọt vô tai Charlie.

Charlie nhìn quanh thì thấy một thằng bé cao hơn nó cả tấc, tóc dài, trông ướt rượt và mắt xanh biển.

"Ai là ai?"Charlie hỏi lại.

"Thằng đàn violin."

"Tên anh ấy là Fidelio Gunn," Charlie đáp. "Anh ấy là một người bạn của tớ."

"Thế à? Nó đánh violin giỏi không?"

"Kiệt xuất luôn. À nhân tiện, mình là Charlie."

Giáo sư Saltweather giơ tay lên ra hiệu im lặng, và dàn nhạc trỗi lên.

Ba mươi phút sau thằng bé mới tới đuổi kịp Charlie khi nó rời phòng Tập Hợp. Thằng đó dúi cho Charlie một bức thư. Nhìn một cái là Charlie chẳng thích tí nào. Nó nhận ra loại giấy có tiêu đề của học viện Bloor. Với nội dung in theo lối chữ to, bay bướm như sau:

Charlie Bone được chỉ định là giám sát chính thức của Dagbert Endless. Charlie sẽ chỉ dẫn cho Dagbert tất cả những vị trí liên quan đến một học sinh khoa Nhạc năm thứ hai. Đồng thời Charlie sẽ truyền đạt cho Dagbert những quy tắc và luật lệ của học viện, cũng như mọi thông tin về trang phục và những đồ dùng học tập bắt buộc. Nếu Dagbert Endless vi phạm bất kỳ nội quy nào của học viện, Charlie Bone sẽ phải chịu trách nhiệm.

Charlie nuốt nước miếng đánh ực.

"Đó là tôi," thằng bé nói, chỉ vào tên mình trong bức thư. "Dagbert Endless."

Charlie lắp bắp. "Tôi thắc mắc tại sao họ lại chọn tôi."

"Bởi vì anh được ban phép thuật," Dagbert bảo nó. "Tôi cũng vậy. Nhưng tôi mù tịt nhạc. Tuy nhiên tôi sẽ không phiền nếu học trống. Còn anh?"

"Tôi? Ố, tôi thổi kèn trumpet," Charlie đáp. Nó tự hỏi sao thằng này lại vào trường trễ như vậy. Trong khi bọn chúng đã học gần hết một nửa học kỳ hai rồi."

"Tôi đến từ phương Bắc," Dagbert cho Charlie biết. "Phương Bắc rất, rất xa xôi. Tôi đã học ở học viện Loth nhưng họ đuổi tôi."

Charlie lập tức quan tâm. "Vì sao?"

"Có một vụ chết đuối," thằng bé nói tỉnh queo. "Không phải lỗi tại tôi, dĩ nhiên, nhưng anh thừa biết những bậc phụ huynh thế nào. Họ muốn trả thù và ai đó đã nói cho họ biết tên tôi." Dagbert hạ giọng. "Hắn không yên lâu đâu, tôi bảo đảm với anh đấy."

"Ai?"

"Kẻ mách lẻo."

Chúng đã ra tới tiền sảnh và Charlie ham muốn nghe chi tiết vụ chết đuối kinh hoàng đến nỗi nó quên mất nội quy. "Thế, chuyện xảy ra làm sao?"

"Im lặng trong tiền sảnh, Charlie Bone," một trong những huynh trưởng nhắc to, chị này vui tính, hiếm khi phạt cấm túc.

"Lối này," Charlie thì thào, huých khủy tay Dagbert.

Chúng bước tới cánh cửa bên dưới hình hai cây kèn trumpet bắt chéo nhau. Vừa qua cửa Charlie nói, "Tôi mừng là chị Fiona trực chứ không phải Manfred Bloor."

"Manfred thì sao?" Dagbert hỏi.

Charlie không thích ánh mắt Dagbert bắn vào mình. "Không có chi." Nhanh chóng chuyển đề tài, Charlie giải thích rằng chúng đang ở trong phòng để áo khoác xanh da trời. "Học sinh khoa Kịch mặc áo chùng tím, cửa phòng để áo khoác bên đó ở dưới hai chiếc mặt nạ; còn hai cây bút vẽ bắt chéo chỉ chỗ cho học sinh Mỹ Thuật đi. Họ mặc áo chùng xanh lá cây. Mỗi khoa còn có căng

-tin riêng nữa.

Nhưng tất cả chúng ta cùng học chung, chỉ trừ khi nào học nhạc, họa hay kịch thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!