Chương 16: (Vô Đề)

Cuộc Giải Cứu Bắt Đầu

Rạng sáng thứ Hai, trời xám và lạnh buốt. Trời tối đến nỗi ngoại Maisie phải thắp tất cả đèn trong nhà lên.

Nội Bone thức dậy sớm hơn thường lệ. "Bà thừa biết chuyện gị xảy ra khi thằng em ta xuất hiện mà," mụ hạnh họe từ chiếc ghế xích đu bên lò sưởi. " Tất cả bóng đèn sẽ nổ tung."

" Tôi sẽ lo liệu hết khi nó xảy ra," ngoại Maisie nói, "nhưng tôi không thể nấu cháo trong bóng tối."

Charlie còn nghe thấy họ lời qua tiếng lại trong khi nó đang đánh răng trong buồng tắm. Lúc nó trở lại phòng mình, ông cậu Paton gọi khẽ qua cửa phòng ông, "Vô đây, Charlie. Chúng ta nói chuyện."

Charlie nhìn vô phòng của ông cậu. Ông đang ngồi bên bàn viết. Ngọn nến đặt bên cạnh ông sắp cháy hết. Charlie có cảm giác là hình như ông cậu chưa hề ngủ chút nào. Giường của ông chất toàn giấy là giấy.

" Con phải nhanh lên," Charlie thấp thỏm, "kẻo không con trễ xe buýt trường mất."

"Việc này không lâu đâu. Vô đây rồi khóa cửa lại."

Charlie làm như ông cậu bảo và đến đứng cạnh ông. "Ông có ngủ không vậy, Ông cậu Paton?" nó hỏi.

"Quá bận" Ông cậu Paton phẩy tay. "Nhưng xong tất cả rồi, Charlie. Ta rất hài lòng về mình. Ta đã xoay xở liên lạc được với ông Bartholomew Bloor và…"

"Naren?" Charlie kêu lên. "Họ ở đâu?"

"Suỵt!" Ông cậu Paton ra lệnh. " Bé bé cái miệng lại. Họ ở đâu không quan trọng. Ta biết vài chỗ hồi xưa ông Bartholomew hay lui tới và ta yêu cầu gia đình Brown giúp ta tìm ông ấy. Họ là những thám tử tư kiên trì vô cùng, và chẳng mấy chốc họ đã dò tìm được. Barth là người rất kín kẽ, nhưng ông ấy đồng ý trợ giúp. Chiếc xe thùng của ông ấy sẽ chờ bên cầu

- cây cầu đá, không phải cái thanh sắt tạm bợ chết người ấy đâu.

Ông ấy sẽ chờ cho tới khi bình minh nếu có thể."

"Gần cây cầu," Charlie lặp lại, cố kìm ngáp.

"Bên mạn Bắc. Dưới hàng cây." Ông cậu Paton nhìn sát vô mặt Charlie. " Con có nghe kỹ không? Con định phóng thích cậu bé người sói vào đêm nay chứ gì?"

"Đúng. Đúng ạ."

"Julia và ta đã nghiên cứu kỹ càng, và đúng như lời ông Onimous đã nói với con. Có một lối ngầm từ học viện dẫn tới dòng sông. Nó trổ ra một bãi cây nhỏ phía trên triền sông. Ta chắc chắn gia đình Bloor cũng biết nó, cho nên con phải cẩn thận, Charlie. Con đi một mình hả?"

"Không ạ. Có Tancred và Lysander đi cùng. Cả Billy nữa, bởi vì nó biết nói chuyện với thú."

Ông cậu Paton nhìn xuống đống giấy tờ trên bàn mình. Mặt ông thật khắc khổ. "Ta cảm thấy ta không nên cho phép con tham gia việc này, Charlie. Cực kỳ nguy hiểm. Nếu có gì xảy đến với con…ta không thể tưởng tượng nổi mình sẽ ăn nói thế nào với ba mẹ con. Nhưng…"

"Nhưng đằng nào con cũng làm," Charlie nói.

"Ta biết vậy," Ông cậu Paton thở dài, " Cho nên ta đã cố hết sức mình khả dĩ giúp cho con dễ dàng hơn phần nào. Ta ước gì mình có mặt ở đó, nhưng ta quá lộ liễu, với lại tài phép của ta…" ông mỉm cười phiền muộn.

"Những vụ nổ bóng đèn đường sẽ làm tiêu tan cuộc chơi," Charlie vui vẻ nói.

Ông cậu Paton gật đầu buồn bã. "Nên nhớ, ông Bartholomew sẽ chờ ở mạn Bắc cây cầu. Mẹ của Asa cũng ở đó… và một người nữa."

"Ai thế ạ?"

"Ừm. Cũng hơi phức tạp, nhưng không thể tránh được. Chồng của bà cô Venetia, ông Shellhorn, đã liên lạc với ta đêm qua. Ông ấy biết tên ta thông qua ông Onimous."Ông cậu Paton gãi cằm trong khi Charlie nóng lòng lắng nghe.

"Ông Shellhorn quyết định phải trốn khỏi bà cô của con – đó là ý nguyện dứt khoát của ông ta, vì lợi ích của con gái ông ấy. Con bé không an toàn trong ngôi nhà kinh khủng đó. Vì vậy, họ cùng nhau tìm đường tới quán Cà Phê Thú Kiểng và ông Bartholomew sẽ đón họ."

"Còn Eric?" Charlie hỏi.

Ông cậu Paton lắc đầu. "Ông Shellhorn bất đắc dĩ phải để lại con trai. Thằng bé đã thay đổi hoàn toàn. Xem ra nó thán phục bà cô Venetia, để nó can dự vào cuộc đào tẩu bí mật này là quá nguy hiểm."

"Bức tượng thần lùn!" Charlie la lên. "Họ sẽ không bao giờ qua được hắn đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!