Chương 11: (Vô Đề)

NHỮNG ĐỨA CON CỦA HOÀNG HẬU

Charlie mở mắt ra. Tancred và Billy đang nhìn nó lo lắng.

"Charlie, anh nghĩ là em đã bị ngất." Tancred nói.

"Thật à?" Charlie loạng choạng đứng dậy.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Billy nhíu mày một cách sợ hãi.

"Con ngựa," Charlie nói, " nó đã ở ngay đây, ngay sát mặt anh. Thật kinh khủng quá!"

"Nhưng em có bị sứt mẻ gì đâu," Tancred cười nói, "Có lẽ em bị ám ảnh mất rồi, lại còn la hét lên như thế."

Charlie không nhớ là mình đã hét lên. Rừng cây vẫn xào xạc xung quanh nó và tiếng sấm xa xa vẫn ì ầm vọng lại.

"Có một con bướm trên tóc anh kìa," Billy nói. Nó nhìn chăm chú vào cái đầu tóc rối bù của Charlie, "Nó có một đôi cánh bạc."

"Thật à?" Charlie đưa tay lên nhưng con bướm đã vỗ cánh bay vào bóng đêm.

"Thôi nào, chúng ta đi tiếp thôi" Tancred sốt ruột nói, "Chúng ta phải đi tiếp vào khu rừng để đề phòng trường hợp bà ta muốn tìm ra Bill."

"Hoặc là gia đình Bloor?" Billy thêm vào, "Em có thể ở nhà anh lâu thật lâu không, anh Tancred?"

"bao lâu tùy thích, mẹ anh luôn chào đón em." Tancred nói, "Thôi, nhanh lên nào. Mười phút nữa và chúng ta sẽ ở đó."

Chúng bắt đầu đi sâu vào trong khu rừng, theo một lối mòn người ta dùng để lùa cừu đi gặm cỏ bên sườn đồi.

Tancred dẫn đầu còn Charlie thì đi tụt lại phía đằng sau. Charlie bắt đầu tự hỏi liệu Billy có thể đi đâu tiếp đây. Câu hỏi ấy cứ lơ lửng trong không khí cho tới khi một giải pháp bất ngờ bật ra, "Luôn luôn có một lâu đài bằng gương!"

"Cái gì?" Billy dừng lại.

"Em thuộc về nơi đó, Billy đó là lâu đài của chính em."

"bà bếp nói lâu đài đó thuộc về gia đình em," Billy nói chậm rãi, "anh có nghĩ là em có thể sống ở đó cho tới khi em lớn lên không?"

"Tại sao không? Có lẽ em sẽ sống ở đó một cách an toàn cho đến cuối đời."

"Đi tiếp đi, hai đứa." Tancred gào lên.

Charlie và Billy vội chạy lên để bắt kịp Tancred. Khi chúng kéo đến gần ngôi nhà sấm thì gió đang thốc lên và sấm nổ đì đùng trên bầu trời.

"ba đang vui đấy," Tancred nói.

Nụ cười chợt đông cứng lại trên môi của Charlie. Một cái gì đó khổng lồ và vô hình phóng vút qua nó. Nó có thể cảm nhận được trọng lượng và sức mạnh kinh khủng của vật đó khi nó nện chân xuống mặt đất. Hai đứa kia cũng đã cảm nhận được. Chúng vội túm lại với nhau khi con ngựa ma bắt đầu chạy vòng vòng xung quanh tụi nó, hí vang và thở phì phò khi càng ngày càng khép chặt vòng tròn lại.

Lá cây rụng ào ào như mưa khi con vật đó chồm lên. Chúng có thể cảm nhận được những chân trước của con ngựa đang đá vào không khí. Và Charlie nghĩ, bất cứ lúc nào, một trong những cái móng ngựa đó sẽ bổ vào đầu nó và thế là tiêu đời thằng Charlie Bone!

Và rồi Billy Raven lại làm một điều gì đó hoàn toàn không lường trước được. Nó bước ra khỏi đường mòn và đi thẳng về phía con ngựa, vừa đi vừa khụt khịt nho nhỏ.

"Nó điên rồi," Tancred chộp lấy vai Charlie.

"Suỵt!" Charlie thì thầm. Billy có thể nói chuyện được với thú, nhưng làm sao nó có thể nói chuyện với một thứ quái vật có trái tim của Borlath như con Hamaran này?

Một lần nữa, tiếng sấm lặng đi và cây cối cũng im theo. Một tiếng hí dài vang lên rồi rơi vào im lặng. Trong sự im lặng đó, Billy quì xuống và cúi đầu.

"Cái gì…?" tiếng Tancred vỡ ra trong hoảng loạn.

"Suỵt!" Charlie kéo áo Tancred.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!