Xuyên thủng lực trường
Billy luôn luôn ăn tối một mình trong phòng. Khi ăn xong, nó sẽ mang khay xuống nhà bếp và ở đó nó sẽ rửa hết chén dĩa của cả nhà, trong khi gia đình de Grey ngồi bên bàn, tính toán tài khoản.
Vào đêm mà Billy hy vọng sẽ trốn thoát, nó để ý thấy mụ Florence có một chồng mẫu đơn ở trước mặt. Mụ lướt nhanh những tờ giấy, liếm ngón tay cái và mỉm cười đầy thoả mãn.
Những xấp giấy ghi lời thề, Billy nghĩ. Nó nhận ra cần phải làm sao để huỷ được những lời thề của chính nó, để có thể thoát khỏi gia đình de Grey mãi mãi, thoát thật sự. Nhưng những lời thề được cất giữ ở đâu? Nó cần phải tìm ra.
Billy lau khô chiếc dĩa cuối cùng và xếp vào tủ đựng đồ sứ.
"Chúc mẹ ngủ ngon! Chúc ba ngủ ngon," nó nói.
Nó nhận thấy nó không tài nào gọi hai người ấy bằng tên được, như họ yêu cầu.
"Cám ơn vì cho con ăn bữa tối ngon," nó nói thêm.
"Ăn gì?" Mụ Florence hỏi, không hề ngước lên.
"Một chiếc bánh mì kẹp," Billy nói.
"Kẹp gì?" Lão Usher hỏi.
Billy cần phải nghĩ thiệt khó khăn về món kẹp.
"Con nghĩ đó là bơ thực vật," nó nói.
"Hết đau rồi hả…cưng?" Mụ Florence liếc nó một cái qua quýt.
"Dạ rồi, cảm ơn.. mẹ."
"Chúng ta hy vọng con sẽ không bệnh lần nữa," mụ Florence nói, đánh dấu kiểm vào một trong những tờ giấy.
"Dạ. Chúc ba mẹ ngủ ngon."
Chẳng ai trong gia đình de Grey thèm để ý tới Billy khi nó rời nhà bếp. Nó bước qua hành lang lát gạch, bảo hai bàn chân phải hành xử sao cho bình thường, nhưng cái đầu cứ rối tung rối bời, đến nỗi nó không thể nhớ ra trước nay mình vẫn đi như thế nào nữa. Khi đ đi đến cầu thang, nó vọt lên, hai bậc một, nôn nóng chuẩn bị cho một đêm trước mặt.
Gia đình de Grey không bao giờ ghé qua ngó Billy vào ban đêm, nhưng để phòng hờ, nó tròng bộ đồ ngủ ra bên ngoài bộ đồ thường ngày. Thay vì leo lên giường, nó nhón chân ra chiếu nghỉ và chờ mụ Florence rời nhà bếp. Vào đúng bảy giờ, mụ đi ra, mang theo cái giỏ xách màu xám. Billy lủi vào bóng tối khi mụ băng qua hành lang và đi vào một thư phòng nhỏ ở đầu đằng kia. Mụ ra khỏi phòng mà không mang theo giỏ xách.
Billy kiễng chân trở vào phòng nó. Để cửa khép hờ, nó tháo mắt kiếng ra và đặt lên cái bàn bên cạnh giường, rồi leo lên giường. Đó là một đêm dài nhất, chưa từng thấy. Đồng hồ nhà thờ lớn điểm mười hai giờ, rồi một, rồi hai, rồi ba. Mất hết hy vọng được giải cứu, Billy thiếp đi trong giấc ngủ đầy mộng mị.
Trong lúc Billy ngủ, những đám mây đêm cuộn đi, để lộ một bầu trời nhẹ tênh màu xám nhạt. Thành phố vẫn còn bị màn sương bao bọc; từ trên cao, chỉ thấy được những tháp mái của những toà nhà cao nhất, những phiến đá ướt át của chúng lấp lánh trong ánh bình minh.
Từ một đống lá vàng tấp ụ quanh một thân cây xám tro, một con mèo cam hiện ra. Bằng một động tác nhanh đến sững sờ, nó nhảy phóc lên một mái nhà cách đó mấy thước. Tiếp bước nó là một con mèo vàng và rồi một con mèo nữa, màu lửa rực. Ba con mèo phóng ào ào qua những đỉnh nóc nhà cho tới khi chạm một ô cửa trời để mở. Lần lượt, con này tiếp con kia, lũ mèo rớt tòm vào một căn phòng trống ở lầu trên cùng của Ngôi Nhà Bất Chợt.
Usher de Grey quá tự tin về lực trường của mình đến nỗi không thèm đóng bất cứ cánh cửa nào. Những con mèo lửa tìm được đường xuống ngôi nhà không mấy khó khăn, nhưng chúng nhận thấy rằng nơi này giăng đầy những ma thuật hiểm độc. Tuy nhiên, với chúng, phá vỡ lực trường cũng dễ như là bước xuyên qua giấy.
Con mèo đen nhỏ đang chờ các bạn nó trên chiếu nghỉ.
"Để tôi đi gọi cậu bé," nó nói.
Billy giật mình tỉnh giấc khi Vuốt Sắc nhảy lên giường.
"Tới lúc đi rồi, Billy!" Con mèo thì thầm.
Billy dụi mắt, đeo kiếng lên, rồi tuột khỏi giường, nó cởi bộ đồ ngủ ra. Bất giác, nghĩ tới việc sắp làm mới to lớn làm sao, nó rùng mình khiếp mãi. Nó nhìn quanh căn phòng, nhìn cái T.V, cái máy tính, những cuốn sách, những trò chơi – tất cả sẽ là của nó nếu nó ở lại đây mãi mãi. Nó sắp quăng mình vào thế giới của một con mèo đen nhỏ. Liệu nó có thể tin được con mèo không?
Nhưng khi trông thấy những con mèo lửa, thần kinh Billy dịu hẳn đi, nhờ tiếng rù trấn an và những màu sắc ấm áp ở chúng. Giờ nó cảm thấy nó có thể làm bất cứ điều gì.
Florence và Usher de Grey đang ngủ say như chết, chứng tỏ câu tục ngữ cổ "kẻ xấu xa không bao giờ ngủ" dường như sai bét. Khi Billy và bọn mèo đi ngang qua phòng, họ vẫn ngủ say sưa, sung sướng tận hưởng thứ giấc mơ mà hầu hết mọi người đều coi là ác mộng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!