Tancred và cái cây
Ở lầu trên cùng của Ngôi Nhà Sấm, Tancred Torson đang xem xét mức độ hư hỏng của căn phòng ngủ. Nó đá một đống giày ra khỏi lối đi và ngồi lên giường, hay nói cho đúng là những gì còn lại của chiếc giường. Cái nệm đã bay tuốt vô góc phòng đằng kia, tấm trải giường thì nằm một nùi rối tung dưới chiếc tủ quần áo đổ kềnh.
Tancred đang mặc mỗi chiếc quần ngủ với áo chùng màu xanh lá cây. Hầu hết quần áo của nó đã rách bươm hoặc bị lấm lem đồ ăn. Mỗi khi giận dữ nó đều phát mệt, nhưng nó chẳng làm sao kềm được. Những đợt sóng thịnh nộ cứ thế trào ra, khiến không khí xung quanh rơi vào hỗn loạn.
Bà Torson thò đầu qua cửa phòng.
"Con xuống ăn tối chứ, con?" Bà hồi hộp hỏi.
"Mẹ có tin con không?" Tancred ủ ê nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
"Ừm, suốt ngày nay yên ắng hơn một chút rồi." Bà Torsson nói.
"Mẹ, con xin lỗi vì làm mẹ nhức đầu." Tancred lầm rầm.
"Tại con không kềm được được thôi mà. Mẹ biết."
Mẹ của Tancred chạy vội xuống lầu. Có những ngày bà chỉ ước ao được sống ở nơi nào đó khác, bên một ông chồng dễ thương bình thường và một cậu con trai bé nhỏ, lặng lẽ. Nhưng bà yêu cái gia đình bão tố của mình, và bất chấp những cơn nhức đầu, bà biết mình không bao giờ có thể hạnh phúc được như vậy với bất cứ ai khác.
Tancred theo mẹ xuống lầu và ngồi vô chỗ của mình bên bàn bếp. Ông Torsson đang đào bới dở một suất thịt băm hấp khoai tây thật bự.
Bà Torsson đặt một chiếc dĩa nhựa trước mặt con trai. Độ rày bà đành phải từ bỏ đĩa sứ.
"Đây con." bà nói, và múc một ít bánh bột nướng nhân thịt vô dĩa của Tancred.
"Đã tới lúc con bình tĩnh được rồi." ông Torsson bảo con trai. "Chầu bão này kéo dài quá lâu đấy."
Cái ly giấy của Tancred bay lên. May thay, đó là cái ly không.
"Con không kiềm được, ba à." Tancred rù rì. "Con cố kềm, nhưng không được."
"Theo ba thì cái thằng thôi miên ấy có liên quan tới vụ này." ông Torsoon nói ầm ầm. "Thằng Manfred Bloor. Thằng đó đẩy cho con bực bội thực sự, đúng không?"
"Con không muốn nhắc tới chuyện ấy." Tancred nói, cùng lúc chiếc mũ áo chùng đột nhiên bay trùm lên đầu nó.
"Tự kiềm chế coi." Ông Torsson gầm như sấm.
Ngọn đèn bên trên bàn ăn lắc dữ dội từ bên này qua bên kia.
"Đấy, ba cũng chẳng khá hơn mấy." Tancred nhận xét.
"Ba có thể điều khiển được cơn cuồng phong." ông Torsson nói oang oang. "Thứ chúng ta có là một tài phép rất hữu ích, nhưng tài phép cần phải được làm cho tập trung lại."
"Vâng, thưa ba." Tancred nghiến răng lại, nhưng cửa sổ đằng sau nó bật mở ra đánh "cạch" một tiếng thật lớn.
"Xin lỗi." Nó lí nhí.
Thế rồi, qua cánh cửa sổ vừa mở, có một âm thanh rất kỳ dị. Gần như không hơn một tiếng thì thầm, nhưng lại có tác động lạ lùng đến Tancred. Nó nhận thấy mình đang lắng nghe tiếng nhạc mà chẳng giống thứ âm nhạc nào khác trong thế giới thực. Nó đứng dậy, vuốt thẳng áo chùng, và cẩn thận đẩy chiếc ghế ra sau.
"Gì vậy, Tancred?" Ông Torsson hỏi, ngạc nhiên vì cách cư xử điềm tĩnh khác thường của con.
"Con cần phải đi." Tancred nói nhẹ nhàng.
"Đi đâu?" Người cha hỏi.
"Ra ngoài kia!" Tancred chỉ qua cửa sổ, tới những hàng cây tối trong rừng. Nó sải bước dài qua ba mẹ đang sững sờ, và rời khỏi nhà trước khi họ kịp hỏi thêm bất cứ câu nào.
Mặt trăng lưỡi liềm thả một dải ánh sáng mỏng qua rừng cây, nhưng Tancred không hề lưỡng lự. Nó biết phải đi đường nào. Sâu vào trong rừng, nó tìm thấy thứ mà nó đang tìm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!