Chương 29: (Vô Đề)

Chim Trường Săn

Olivia đã ra một quyết định. Nếu Charlie không cách nào tìm được Henry, thì nó sẽ tìm. Nó không hé lộ cho một ai về điều này, nhưng nó quyết sẽ làm.

Trong giờ giải lao đầu tiên ngày thứ Hai, Olivia một mình thơ thẩn dạo quanh sân chơi. Bindi vẫn còn nghỉ ở nhà vì bị cú, và Olivia không muốn nhập bọn với đám con gái khác. Chúng đang thảo luận với nhau về vở kịch mới, vở kịch mà Olivia đã không được giao một vai cho ra hồn. Cô Marlowe, trưởng khoa kịch đã bảo rằng nó phải để những đứa khác có cơ hội tỏa sáng.

Dù gì thì nó cũng đã đóng vai chính trong vở kịch Giáng Sinh rồi.

"Chuyện gì vậy Olivia?" Charlie đánh tiếng.

"Gì thế này? Sao lại tóc nâu?" Fidelio hỏi.

Hai thằng lững thững bước lại gần nó.

"Dạo này tớ quá bận rộn để mà lo đến tóc tai." Olivia bảo. "Với lại, tớ cần một sư thay đổi. Có tin về Henry không?"

Charlie lắc đầu.

"Mình biết anh ấy bị nhốt trong khu bỏ hoang, nhưng mình không sao vô đó được. Mình vẫn đang bị theo dõi gắt gao. Coi kìa!"

Nó đảo mắt qua sân tới chỗ Zelda Dobinski và bạn nó, Beth Strong. Cả hai đứa nó đều đang dòm trâng tráo Charlie. Ở đầu kia, Manfred và Asa đang rảo bước cạnh bìa rừng. Manfred nhìn ngoái ra sau, trông thấy Charlie liền quay ngoắt lại.

"Asa tháo băng rồi." Olivia nhận xét.

"Vậy tức là nó đã trở lại công việc." Fidelio nghiêm nghị.

Đó là tin xấu. Olivia làm điệu bộ co rúm người, sợ sệt. Nó nhận ra bà Lucretia Yewbeam đứng bên cánh cửa vườn. Bà giám thị đang nhìn Charlie.

"Bà cô của đằng ấy vẫn còn đang đi tuần tra kia kìa." Olivia nói.

Charlie kể cho con bé nghe về tai nạn của Ông cậu Paton.

"Ông cậu bảo là do họ gây ra đó, những bà chị ruột của Ông cậu cố ý cho xe đụng ông."

"Sao kỳ vậy?" Olivia thắc mắc.

"Mình không chắc, nhưng mình nghĩ vụ này có liên quan gì đó tới bức tranh mà họ đưa cho mình. Đó là bức tranh vẽ một thầy phù thủy tên là Skarpo. Ông ta có thể sẽ giúp mình cứu Henry."

"Bằng cách nào?" Fidelio hỏi. "Ông ấy không thể ra khỏi bức tranh mà?"

"Ừ, nhưng mình có thể đi vô."

Cả Fideolio lẫn Olivia ngây người ra như phỗng.

"Nhưng đằng ấy phải tìm ra Henry trước đã." Olivia lầm bầm.

"Mình biết," Charlie thở dài. "Nhưng mình chưa biết sẽ phải tìm anh ấy như thế nào cả."

Olivia ngước nhìn những mảng mây xám và mỉm cười bí hiểm.

"Không lâu đâu" nó nói.

Trước khi Charlie kịp hiểu ra nó ngụ ý gì, thì tiếng còi đi săn rúc lên, báo hiệu hết giờ giải lao, và Olivia vọt lẹ về lớp kịch câm của nó.

Tối hôm đó, trong khi bọn trẻ đang sắp sửa đi ngủ, thì Olivia một mình bắt tay vào trang bị cho một đêm dài trước mặt. Nó vặn chuông báo thức trên chiếc đồng hồ đeo tay của nó cho đúng nửa đêm, chân vẫn đi vớ da bên dưới lớp đồ ngủ, và đặt sẵn đôi giày đi ngoài trời ra sát đầu giường.

Nó chẳng cần phải phiền đến chiếc đồng hồ báo thức. Đến nửa đêm mà nó vẫn tỉnh như sáo. Nó vừa bồn chồn vừa phấn khích về viễn cảnh vẽ một mình nó đi vô khu bỏ hoang vào ban đêm.

Lẹ làng trườn khỏi giường, Olivia đi giày vô và quàng chiếc ao chùng tím lên vai. Nó kiễng gót đi qua phòng ngủ chung và vừa định mở cửa thì bỗng có một giọng thì thào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!