Vụ Đụng Xe
Charlie không thể nhớ được nó đã khi nào có một tuần lễ kinh khủng như vầy chưa.
Fidelio phải mất gần cả tuần mới bình phục khỏi vụ thôi miên. Nó cứ đi dật dờ bên cạnh Charlie, hầu như không hé răng lấy một lời. đôi khi nó quên luôn tên Charlie, có lúc nó còn quên luôn cả tên nó.
Ban ngày thì không thể vào khu bỏ hoang được, bởi vì gã Weedon luôn ở đó.
"Ra hết!" Gã làm vườn thường quát om. "Đi mau. Cút!"
Ban đêm, bất cứ khi nào Charlie thử rời khỏi phòng ngủ chung là bà Lucretia Yewbeam, luôn rình rập ở một góc nào đó, liền xồ ra chộp ngay lấy nó. Cuối cùng nó đành phải bỏ cuộc. Nhưng Henry vẫn luôn vương vất trong tâm trí nó. Anh ấy đang ở đâu? Anh ấy có đang đói đến chết không?
Bất chợt Charlie bỗng nhớ ra là Henry không có cha mẹ để họ cũng phải bổ nhào đi tìm anh ấy. Cũng sẽ không ai nhớ anh ấy, bởi vì anh ấy có thật sự tồn tại đâu. Dĩ nhiên là có bà bếp trưởng bà bà Bloor, nhưng họ làm gì được nào, và ai mà tin bà Bloor tội nghiệp?
"Tất cả phụ thuộc vào mình." Charlie lẩm bẩm.
"Cái gì phụ thuộc vào em?" Fidelio hỏi.
Đó là chiều thứ sáu và bọn chúng đang thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về nhà.
Charlie ngước nhìn lên.
"Fidelio, đó là câu có ý nghĩa đầu tiên anh nói ra suốt tuần nay. Anh thấy đỡ rồi hả?"
Fidelio gật đầu.
"Đỡ rồi. nhưng anh vẫn còn nhức đầu. Anh muốn bắt thằng Manfred phải nếm thuốc độc của chính nó."
"Một ngày nào đó tụi mình sẽ phục thù." Gabriel nói.
Billy Raven đi vô và Fedelio xầm xì:
"Tất cả là lỗi của nó. Nó làm gián điệp."
Nhưng Charlie thấy đáng thương cho Billy hơn, trông nó có vẻ cô độc và mệt mỏi.
"Đừng có mủi lòng." Fidelio nhắc. " Nó vẫn nguy hiểm lắm."
Ba thằng bé chạy xuống tiền sảnh và tuôn ra khỏi cánh cổng cao lớn bằng gỗ sồi.
"Lại một kỳ cuối tuần tự do!" Gabriel reo mừng. " Lũ chuột ơi, ta về đây!"
Chúng nhảy lên chiếc xe buýt màu xanh da trời của trường và mau chóng khởi hành. Đường Filbert là một trong những trạm dừng cuối cùng, và Charlie gần như không thể đợi nổi lúc về tới nhà. Nó muốn hỏi ý kiến Ông cậu xem phải làm gì trong chuyện Henry.
Ngay khi xuống xe buýt, Charlie trông thấy Benjamin và con Hạt Đậu đang phóng về phía nó. Căn cứ vào vẻ mặt của Benjamin, Charlie biết ngay có chuyện gì đó không ổn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" nó hỏi ngay khi Benjamin đứng thở phì phò bên cạnh.
"Ôi, Charlie thật kinh khủng. Ông cậu của bồ bị xe tông!"
"Cái gì?" Charlie buông rơi chiếc túi xách. "Khi nào? Làm sao? Ông cậu có... "
"Không, Ông cậu không chết đâu." Benjamin ngừng để lấy hơi. "Ông đang nằm nhà thương. Chuyện xảy ra ở gần nhà thờ lớn." Benjamin thở dốc. " Có người thấy Ông cậu của bồ bước xuống lòng đường trong khi đang đọc sách. Một chiếc xe từ góc đường quẹo ra và tông thẳng vô Ông cậu. Nó không dừng lại mà phóng đi luôn."
"Ôi, không" Charlie rên rẩm. " Mình vẫn sợ việc này thể nào cũng xảy ra mà"
Khi chúng về đến nhà số 9, Benjamin không vô cùng với Charlie.
"Có lẽ bồ muốn ở một mình với gia đình." Nó nói. "Mình nghĩ họ sắp vô nhà thương."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!