Những Vị Khách Của Lão Ezekiel
Vào buổi sáng thứ Hai, người mẹ minh tinh màn bạc nổi tiếng của Olivia Vertigo phải đi làm rất sớm, vì thế Olivia được thả xuống Học viện trước bọn bạn nó rất lâu. Con bé ngạc nhiên khi thấy tiền sảnh đầy kín người là người. Những người lao công cầm chổi và cây lau nhà đang lau quét từng ngõ ngách; giáo sư Saltwweather và một vài giáo viên khỏe mạnh khác đang khiêng đồ đạc ra khỏi các vách tường; những người khác đang chăm chú săm xoi dưới những bức thảm thêu và những tấm màn nặng chịch.
"Đừng có đứng đó không, con bé kia, làm gì đi chứ!" Từ chỗ ngồi từ chính giữa tiền sảnh, giáo sư Bloor quát to.
Olivia không chắc nó nên làm gì.
"Thưa ngài, giáo sư đang kiếm một thứ gì đó phải không ạ?" Nó hỏi.
"Dĩ nhiên. Chúng ta đang tìm một quả cầu. Một quả cầu kì lạ nhất trên đời. Đi tìm nó đi."
"Vâng, thưa ngài."
Olivia ném phịch chiếc ba lô xuống bên cạnh cánh cửa và đi lang thang khắp tiền sảnh. Nó cứ dán tịt mắt xuống đất, nhưng gần như đến một hạt bụi cũng không còn để mà nhìn.
Sau một giờ tìm kiếm vô ích, giáo sư Bloor ra lệnh cho mọi người chuyển đồ đạc về chỗ cũ và giải tán khỏi tiền sảnh.
"Nó không có ở đây." Ông ta lẩm bẩm." Vậy thì ai đang giữ nó?"
Olivia nghe có tiếng nói lao xao ở ngoài mảnh sân gạch đằng sau lưng, nó bèn nhặt ba lô lên và phóng ra ngoài xem có gặp được Charlie trước khi thằng này đi vô hội trường hay không. Nó tìm thấy Charlie đang đi lên cầu thang cùng cới Fidelio. Cả hai đang bàn tán về một quán ăn dành cho thú kiểng nào đó.
"Chào hai đằng ấy!" Olivia mau mắn. "Tớ có tin mới đây."
"Coi kìa, cây rau," Damian Smerk hét lên, suýt nữa thì húc con bé té xuống cầu thang. Damian là loại người hay bắt nạt kẻ khác, nhất là chỗ nào liên quan đến bọn con gái.
Olivia chẳng sợ gì.
"Hứ, tao thà có mái tóc xanh lá cây còn hơn có cái mặt như mặt mày." Nó trả đũa, tay vuốt nhẹ mái tóc màu rau dền mới nhuộm của mình.
"Đồ quái dị!" Damian lầm thầm rồi bỏ đi.
Fidelio cau mặt với cái lưng của Damian.
"Tin gì vậy?" Nó hỏi.
Olivia kể cho chúng nghe về cuộc lùng kiếm quả cầu.
"Chắc chắn đó là thứ mà đã đem anh họ của đằng ấy đến đây," nó nói với Charlie. "Đằng ấy biết mà, quả cầu xoắn Thời Gian ấy."
Trong khi bọn con trai trân trân nhìn Olivia, nó bèn lấy hơi rồi tiếp.
"À, tớ gặp cậu ấy rồi."
"Bồ gặp anh Henry rồi?" Charlie kinh ngạc.
"Ừ, trong khu bỏ hoang. Lúc đó Manfred và Asa đang truy lùng cậu ấy. Cậu ấy nói cậu ấy đang trốn trong nhà bếp, thế nên tớ với Bindi dẫn cậu ấy trở lại đó trước khi hai thằng kia tóm được."
"Tốt lắm," Charilie khen.
Vừa lúc đó, Emma Tolly đã bước lên đến cầu thang, Olivia liền quay lên và chạy theo Emma.
"Emma, dừng lại đã." Olivia gọi. " Tớ muốn..."
Nhưng Emma đã vô đến tiền sảnh rồi, là nơi cấm nói chuyện.
"Tớ chả biết có chuyện gì xảy ra với con nhỏ ấy." Olivia thở dài. "Hình như nó không muốn có bạn bè gì nữa."
"Chắc tại với nó thì bồ quá quái dị!" Charlie nói giỡn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!