Skarpo, thầy phù thuỷ
Ba bà em của nội Bone thường được tiếp đón trong căn phòng tươm tất nằm bên hông hành lang, nhưng hôm nay, họ đang ở đây, ngồi quanh bàn nhà bếp, và xâm chiếm căn phòng vốn ấm cúng này bằng những bộ đồ đen sũng nước cùng những gương mặt quàu quạu của họ.
Những chiếc áo khoác đen của họ đã được vắt lên thành ghế, còn giỏ xách thì bị nhét bừa vô các ngăn kéo tủ. Trên bàn có một ổ bánh đang xơi dở một nửa, kem chảy nhoe nhoét, và căn phòng tỏa mùi bánh ngọt thiu cùng mùi lá oải hương thối.
Charlie cố làm ra vẻ xởi lởi.
"Con chào các bà," nó nói một cách hớn hở. "Ngạc nhiên hết sức!"
"Tao thì ngạc nhiên vì sao mẹ mày lại để mày long nhong ngoài đường trễ như vầy," bà cô Lucretia nói. "Nãy giờ mày ở đâu?"
"Mẹ con đâu?" Charlie hỏi lại.
"Mẹ con đâu? Mẹ con đâu?" Bà Eustacia eo éo nhại nó.
Charlie nhìn ổ bánh ăn dở. Chẳng ai lấy cho nó một miếng.
"Mẹ mày đi chơi rồi," nội Bone nói.
"Đi đâu ạ?"
"Trời đất ơi, bây giờ chúng mình lại phải lo về mẹ nữa à?" Bà cô Venetia, trẻ nhất mà tinh ma nhất, trêu ghẹo nó.
"Con không lo," Charlie nổi cáu. "Con chỉ ngạc nhiên là mẹ con không có ở nhà thôi."
"Mẹ mày đi xem kịch rồi," nội Bone dài giọng. "Mẹ mày có hai vé miễn phí xem Những Cái Trống Thần. Mẹ mày muốn dắt mày theo, nhưng mày không có ở nhà, đúng chưa nào?"
"Mẹ không nói gì về chuyện vé với con cả," Charlie nói. "Vé ở đâu ra vậy ạ?"
"Bọn ta đâu có biết tất cả mọi thứ về mẹ mày đâu, đúng không?" Bà cô Eustacia góp lời. "Bạn trai mẹ mày cho chứ từ đâu nữa."
"Mẹ con không có bạn trai," Charlie đáp.
"Làm sao con biết hả?" Bà cô Venetia nói, vỗ vỗ mái tóc cuộn trong quanh đầu như con rắn. "Cô ấy vẫn còn trẻ mà."
"Mẹ con không cần bạn trai," Charlie gằn giọng, "vì ba con vẫn còn sống."
Một sự thinh lặng băng giá rơi tõm xuống nhà bếp. Cả bốn bà ngồi cứng đờ. Miệng họ mím chặt những đường chỉ tím tái.
Rồi nội Bone nói:
"Tại sao mày cứ bám lấy cái điều ngu ngốc ấy, hả? Ba mày chết rồi. Chúng ta đã làm đám ma đàng hoàng."
"Nhưng không có xác," Charlie bướng bỉnh. Nó vừa tính quay đi thì cả bốn bà cùng hét lớn"
"ĐỨNG LẠI!"
"Mày chưa nói cho chúng ta biết về Henry," nội Bone bảo.
"Chẳng có gì để nói cả," Charlie nói.
"Mày thật là ngang ngạnh," bà giám thị Lucretia mắng. "Mày tưởng chúng tao không biết gì về Quả Cầu Xoắn Thời Gian à? Mày tưởng chúng tao chưa nghe chuyện lão Ezekiel Bloor đã lừa cho thằng oắt Henry, em họ của lão bị xoáy xuyên thời gian như thế nào à? Và giờ nó lại dừng lại ở Học viện, xui cho nó là trễ có vài năm thôi đấy."
"Ha ha ha ha!" Bà cô Eustacia phá lên cười.
"Đó không phải là chuyện đùa," Charlie nổi giận. "Sao bà lại đùa được?"
"Này!" Nội Bone quạc. "Thừa nhận là mày đã gặp nó đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!