Tống Hoài Thừa ngồi đươc một lát đã muốn về . Lê Hạ kéo anh một cái : " Mới ngồi có tí cậu đã muốn rời đi ? Quay lại uống vài chén với Hứa tổng đã , gần đây cậu không đến công ty , không biết vài người bạn cũ muốn nói lời tạm biệt với chúng ta rồi ."
Tống Hoài Thừa không để tâm lắm : " Cậu đi đi . Tôi còn có việc phải về trước ."
" Cậu có thể có việc gì ? Còn không phải việc của vị kia sao ? Hoài Thừa , có một số việc không nên cần gấp , hai người đã xa nhau 4 năm nay rồi , bây giờ cậu muốn một bước lên trời là điều không thể nào . Vẫn nên duy trì khoảng cách thích hợp , bình tĩnh ứng biến ." Lê Hạ chân thành nói .
Tống Hoài Thừa âm thầm nhíu mày : " Tôi muốn ở bên cô ấy nhiều hơn ."
" Vậy cô ấy có muốn ở cạnh cậu không ? Nếu tôi là Cố Niệm , cậu mà làm thế với tôi , tôi chắc chắn sẽ không gặp cậu đâu , cho dù cậu có là cha của con mình thì thế nào ? Cho nên vẫn nên nghe lời khuyên của người anh em này đi . Vẫn nên giữ khoảng cách mới ổn ."
Tống Hoài Thừa giống như đang suy tư , nhấp một ngụm rượu : " Cậu nói xem , tôi còn có thể làm gì bây giờ ?"
" Tôi cảm thấy cậu vẫn nên duy trì thái độ cao ngạo lạnh lùng đi , rất có khí chất . Hiện tại cậu thay đổi quá nhiều . Rốt cuộc tình cảm cậu dành cho Cố Niệm là gì ?"
Tống Hoài Thừa lắc ly rượu trong tay . Tình cảm của cô và anh quá phức tạp . Anh không trả lời Lê Hạ .
" Đúng rồi . Tên bác sĩ kia xuất viện rồi . Lúc đó cậu ra tay cũng thật độc ác ."
" Nếu hôm đó Cố Niệm cố ý đăng kí với hắn , tôi tuyệt đối không xuống tay nhẹ nhàng như vậy ." Ánh mắt Tống Hoài Thừa hiện lên vài cảm xúc mà Lê Hạ không hiểu nổi .
Lê Hạ chỉ cho rằng anh tức giận .
Hôm sau , Cố Phán đến nhà trẻ , từ sáng sớm Tống Hoài Thừa đã rời giường .
Bọn họ ngồi trước bàn ăn , im lặng ăn sáng .
Cố Niệm và Cố Phán đều không nói chuyện , Tống Hoài Thừa vài lần muốn mở miệng nói chuyện , thấy hai người vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng , anh chỉ đành nuốt lời nói trong miệng xuống .
" Mẹ , con ăn xong rồi ." Cố Phán khó có lúc ăn nhanh như vậy .
Cố Niệm lấy khăn lau khoé miệng cho con bé : " Đến nhà trẻ phải tự mình ăn cơm , có chuyện gì phải nói với cô giáo ."
Cố Phán gật đầu : " Biết rồi ạ ."
" Anh lái xe đưa hai mẹ con đi ." Tống Hoài Thừa thấy hai người chuẩn bị ra ngoài cửa liền mở miệng .
" Không cần , vài phút mà thôi ." Cố Niệm từ chối .
Tống Hoài Thừa cầm chìa khoá xe , không lên tiếng , cứng đờ nhìn hai mẹ con .
Anh lại bị từ chối .
Dọc theo đường đi , tâm trạng của Cố Phán cực kì tốt : " Mẹ , chú Lục đi đâu rồi ạ ?"
Cố Niệm không ngờ con bé hỏi về Lục Diệp Thanh : " Chú Lục đi công tác ."
" Con rất nhớ chú Lục ." Cố Phán cúi đầu buồn bã nói .
Trong lòng Cố Niệm chua xót : " Vài ngày nữa mẹ sẽ đưa con đi thăm chú Lục ."
" Mẹ không cần phải lừa con . Con biết Tống Hoài Thừa không thích chú Lục , rõ ràng là ghen tị mà ." Cố Phán nói .
Cố Niệm không lên tiếng .
Cố Phán đi nhà trẻ , Cố Niệm liền trở về phòng vẽ . Công việc không thể dừng lại , cô còn phải tiếp tục kiếm tiền , cô phải chuẩn bị sẳn sàng cho cuộc sống sau này .
Lúc đến , Phương Hủ Hủ đang gọi điện thoại , giọng nói gấp gáp : " Anh bảo tôi phải làm sao bây giờ ? Tôi đã 28 rồi . Không cần phải lấy tuổi tác ra làm cái cớ . Phương Hủ Hủ tôi chưa bao giờ sợ cái đó ."
Bước chân Cố Niệm dừng một chút .
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!