Tống Hoài Thừa nhìn cô : " Phương Hủ Hủ , cô không cần chọc tức tôi ." Anh liếc nhìn Phán Phán : " Các người để Phán Phán ở một nơi như thế này ? Đây là yêu thương con bé mà các người luôn miệng nói sao ?" Anh cười lạnh : " Tôi không tin người đàn ông có thể hoàn toàn chấp nhận người phụ nữ đã có một đời chồng , huống chi cô ta còn có con rồi . Các người tin tưởng Lục Diệp Thanh như vậy ?"
Tống Hoài Thừa nhướn mày : " Không cần mù quáng mà làm việc gì cũng không nhìn rõ ."
" Vậy còn anh ? Anh đối xử với Cố Niệm sao ? Không phải anh biến cô ấy thành bộ dạng hiện tại à ? Chú Cố cũng do anh đẩy vào tù , anh lấy thân phận gì đứng chỗ này chỉ trích chúng tôi ? Tay Cố Niệm cũng không phải tại anh sao ?"
" Tay cô ấy làm sao ?" Tống Hoài Thừa giống nhe nghe được cái gì .
Phương Hủ Hủ trừng mắt , không muốn trả lời câu hỏi của anh : " Anh ỷ vào thân phận của mình mới không kiêng nể gì tranh giành quyền nuôi dưỡng với Cố Niệm ? Nhưng anh xứng đáng sao ? Anh thử hỏi Phán Phán , con bé có muốn hay không ?"
Tống Hoài Thừa nheo mắt : " Tôi sẽ đối xử tốt với con bé , cho con bé cuộc sống tốt nhất ."
" Chó má ." Phương Hủ Hủ nghiến răng nói : " Anh chẳng qua chỉ là đang hối hận , bởi ngay cả anh cũng không biết bản thân muốn gì ." Cô cười khinh bỉ : " Tống Hoài Thừa , người trong lòng anh là Cố Niệm . Anh yêu cô ấy , anh là kẻ nhát gan . Anh sợ mọi thứ trong quá khứ , anh hối hận về chuyện mình làm . Bởi vì anh yêu cô ấy !"
Cố Niệm đi vào cửa chợt nghe thấy tiếng hét của Phương Hủ Hủ , cô giật mình , sắc mặt tái nhợt .
Lục Diệp Thanh đi phía sau , hắn đương nhiên nghe cuộc nói chuyện của bọn họ .
Phán Phán nhìn thấy mẹ , vội chạy đến : " Mẹ , ầm ĩ chết mất , bọn họ làm con đau đầu ." Vẻ mặt con bé tràn ngập sự tủi thân .
Không khí nháy mắt trở nên đông cứng .
Tống Hoài Thừa từ từ xoay người , anh thấy Lục Diệp Thanh ôm Phán Phán , Cố Niệm đứng bên cạnh hắn , nghiễm nhiên là bầu không khí một nhà hoà thuận vui vẻ .
Lục Diệp Thanh hơi cụp mắt , trong mắt hiện lên một tia ánh sáng lạnh , ánh mắt rõ ràng không tốt : " Tống tiên sinh , ngài cảm thấy hứng thú với hộ hoạ sao ? Nhưng nơi này không phải là nơi cho người lớn học tập , ngài vẫn nên đi tham quan phòng tranh lớn thì hơn ."
Tống Hoài Thừa cười : " Không cần ." Anh nhìn nhẫn trên tay hai người : " Xem ra bác sĩ Lục sắp có chuyện vui , chúc mừng ."
" Có thể nhận được lời chúc của Tống tiên sinh là vinh hạnh của tôi . Lúc đó hoan nghênh Tống tiên sinh đến uống một chén rượu nhạt ." Lục Diệp Thanh chân thành nói .
" Tất nhiên ." Ánh mắt Tống Hoài Thừa thấp thoáng sự lạnh lẽo : " Hai vị chọn được ngày nhớ gửi thiệp cho tôi , tôi nhất định sẽ đến ."
Nói xong anh liền rời đi .
Tống Hoài Thừa vừa đi , Phương Hủ Hủ liền thở phào : " Hai người đã trở lại ."
Vẻ mặt mọi người đều khác nhau , chỉ có Phán Phán là vui vẻ .
Cố Niệm thu vẻ mặt lại : " Hôm nay thế nào ? Bận lăm không ?" Cô chuyển đề tài .
" Vẫn ổn ." Phương Hủ Hủ lén đánh giá Lục Diệp Thanh : " Anh Lục , anh và Niệm Niệm đều gặp cha mẹ hai bên rồi , khi nào thì đăng kí ?"
Lục Diệp Thanh khôi phục sắc mặt , ôn hoà nói : " Việc này phải hỏi Niệm Niệm , cô ấy đồng ý tôi sẽ lập tức chuẩn bị ."
Khoé miệng Cố Niệm cong cong : " Chúng ta nên nghe lời dì nói ." Không biết có phải do sự bức bách của Tống Hoài Thừa quá mãnh liệt , trong lòng cô bắt đầu có chút lo lắng .
Lục Diệp Thanh mặt mày hớn hở : " Niệm Niệm , em chắc chứ ?"
Cố Niệm gật đầu : " Nghe lời người lớn vẫn tốt hơn ."
Lục Diệp Thanh nắm tay cô : " Tốt lắm , trước tiên chúng ta đi công chứng đã ."
Cố Niệm nhìn hắn : " Được ." Nếu quyết định buông tha quá khứ , như vậy cô sẽ chặt đứt hết tất cả đường lui .
Chu Hảo Hảo lật tạp chí xem , thấy được bức tranh của Cố Niệm . Cô ta nắm chặt quyển tạp chí , trang giấy đều bị vò nát .
" Hảo Hảo ..." Đồng nghiệp đi tới : " Có chuyện gì vậy ? Cậu có thù oán với quyển tạp chí này à ?"
Chu Hảo Hảo mất tự nhiên để quyển tạp chí xuống : " Quay xong rồi ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!