Cố Phán chỉ là cô bé 4 tuổi nhưng suy nghĩ của cô chín chắn hơn các bạn cùng trang lứa . Trước khi Tống Hoài Thừa xuất hiện , cô bé luôn mong gặp ba mình .
Ba có thể đưa cô bé đi chơi , đi tiêm có ba đi theo cô bé cũng sẽ không sợ , ba có thể dạy cô bé đọc chữ , không cần phải chuyện gì cũng nhờ mẹ .
Lúc Tần Phượng và Phương Hủ Hủ nói chuyện với nhau , cô bé không nhiều thì ít cũng nghe được một chút . Ví dụ như cô đã biết ba mẹ đã ly hôn .
Ly hôn có nghĩa là gì , cô bé có thể mờ mịt hiểu ra được .
Khi Tống Hoài Thừa xuất hiện ở nhà trẻ cũng chính là lúc ra chơi . Đám trẻ con tốp năm tốp ba từ lớp học ra ngoài chơi , nhưng chỉ có một mình Cố Phán ngồi đó lật sách .
Tiếng hoan hô của bọn trẻ , nhưng không có âm thanh của con bé .
Tống Hoài Thừa bước vào , chậm rãi đi tới bên cạnh con bé .
Cố Phán cảm giác có người đến nên ngẩng đầu lên , nhìn thấy anh , đôi mắt đen chớp chớp , loé lên vài phần khó hiểu : " Chú muốn dẫn con đi đâu ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ khẩn trương , lặng lẽ xê dịch vị trí .
Hôm nay bên cạnh Tống Hoài Thừa còn có một nữ phiên dịch .
" Đều không phải ." Anh nhíu mày một cái .
" Vì sao không ra chơi cùng các bạn khác ?" Tống Hoài Thừa ngồi xổm xuống , nhìn theo hướng cô bé nhìn .
Cố Phân vuốt sách : " Con không biết nói chuyện ."
Trong lòng Tống Hoài Thừa như bị ai đó nhéo cái thật đau , hồi lâu anh mới lấy lại giọng nói của mình : " Chú đưa con ra ngoài chơi nhé ?" Anh chỉ ta phía cầu trượt .
Cố Phán yên lặng : " Chú thật sự không dẫn con đi sao ?"
" Không dẫn ." Tống Hoài Thừa nói .
" Vậy được ." Thực sự con bé cũng muốn chơi . Bình thường Cố Niệm rất bận , đến đón cô bé cũng phải quay về làm việc . Buổi tối cô phải lên lớp , đôi khi còn phải phê duyệt tranh .
Hiếm khi bà ngoại đến đón cô bé , cô bé thích nhất chơi leo núi , nhưng bà ngoại sợ cô té nên không cho .
Cố Phán lao ra khỏi phòng học , giống như chú ngựa nhỏ vừa thoát cương , vù vù xông về phía trước . Cố Phán chơi đến nỗi đầu đầy mồ hôi , động tác linh hoạt . Cầu trượt trơn bóng làm cô bé không thể chơi được , chơi món đồ khổng lồ này có chút nguy hiểm .
Tống Hoài Thừa theo ở phía sau , một bước không rời , trên mặt đầy vẻ cưng chiều nhưng anh không hề hay biết .
Nữ phiên dịch ở một bên không nhịn được nói : " Có thể thấy con bé bình thường không thể chơi những thứ này ."
Cố Phán vui sướng chơi đến hơn một tiếng . Tống Hoài Thừa mang nước tới đưa cho con bé .
Cố Phán liếm môi rồi lắc đầu .
" Uống đi ." Tống Hoài Thừa biết hiện tại con bé rất khát .
Cố Phán cắn môi : " Mẹ nói không thể uống nước người lạ đưa cho , bên trong có thể sẽ bỏ gì đó ."
Nữ phiên dịch cẩn thận dịch lời Phán Phán , chỉ thấy sắc mặt Tống Hoài Thừa thay đổi .
" Mẹ con nói thế sao ?" Thanh âm Tống Hoài Thừa cứng ngắc .
" Đúng vậy ." Cố Phán ngây thơ nói : " Cho nên ngoài trừ mẹ , bà ngoại , dì Hủ Hủ , chú Lục và cô giáo , thì đồ người khác đưa con sẽ không uống . Con phải tự bảo vệ mình thật tốt , như vậy mẹ mới không lo lắng ."
Tống Hoài Thừa nắm chặt chai nước , anh dùng hết sức mới có thể ép tâm tình trong lòng xuống : " Mẹ con nói rất đúng , nhưng chú là ba của con .."
Trong mắt nữ phiên dịch loé lên sự kinh ngạc . Trước khi đến , cô ta cũng có nghĩ qua . Thế nhưng Tống gia ở thành phố D rất giàu có , chỉ là đến thời ông cụ Tống thì sụp đổ . Về sau Tống Hoài Thừa đã vực dậy , Tống gia liền trở mình .
Tống Hoài Thừa ở bên ngoài hầu như không có tin xấu gì , ở trong mắt người ngoài , anh là người không lăng nhăng , mấy năm nay bên cạnh anh chỉ có Chu Hảo Hảo đi cùng .
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!