Chương 24: (Vô Đề)

Giọng Cố Niệm căng thẳng : " Chỉ là quyển sách mà thôi ." Cô nhẹ nhàng nói : " Tống tiên sinh , anh nên biết hiện tại tôi rất nghèo , tiền mua quyển sách với tôi là không có khả năng ."

Thanh âm của Tống Hoài Thừa vang lên : " Phải không ? Là bác sĩ mà ngay cả quyển sách cũng mua không nổi ?" Anh châm chọc nói .

Cố Niệm trừng mắt , một chỗ nào đó ở đáy lòng vẫn bị đâm cho đau đớn : " Anh ấy và anh không giống ."

" Cố Niệm , vẫn chưa ngủ sao ?" Thanh âm Lục Diệp Thann vang lên ngoài cửa .

Đã tối như vậy , Tống Hoài Thừa cũng nghe rõ , hơi thở của anh trong nháy mắt lạnh thấu xương .

Cố Niệm thanh thanh cổ họng : " Tống tiên sinh , nếu không có chuyện gì khác thì tôi xin cúp máy ." Không nghe anh trả lời cô đã cúp điện thoại .

Mở cửa , Lục Diệp Thanh lẳng lặng đứng ở cửa , trong tay bưng một dĩa bánh kem : " Nghe bên này có tiếng động , sợ em ngủ không được nên đem bánh kem đến , em ngủ sớm một chút đi ."

Cố Niệm nhận lấy , lòng bàn tay ấm áp : " Cảm ơn anh ." Trong lòng có lời muốn nói , nhưng cuối cũng vẫn không nói ra .

Lục Diệp Thanh cười : " Nghỉ ngơi sớm một chút ."

" Anh cũng vậy , ngày mai phải làm suốt ngày nữa ." Cô nhìn bóng lưng anh , yên lặng như mất hồn , lòng cô trở nên rối bời .

Ngày hôm sau , Cố Niệm đưa Cố Phán đi nhà trẻ .

Cố Phán vừa chuyển sang nhà mới , buổi sáng tinh thần đặc biệt tốt , ăn sáng cũng nhanh hơn , dọc đường đi đều sôi nổi . Cố Niệm đưa con bé vào phòng học sau đó đến trung tâm thành phố . Cô đi theo phụ huynh học sinh tìm người để bán nhẫn , giá chỉ bằng nửa giá ban đầu làm Cố Niệm đau lòng .

Liên hệ với người mua xong , hẹn gặp nhau ở quán cafe trung tâm thành phố .

Hôm nay Cố Niệm mang theo nhẫn ra khỏi cửa .

Sáng sớm Tống Hoài Thừa cũng không đến công ty , anh theo trí nhớ lần trước tới nhà trẻ . Từ xa đã thấy Cố Niệm , anh lái xe đến gần cô , ấn coi xe một cái .

Cố Niệm sửng sốt , cô nhìn chiếc xe tới gần . Phía trước đột nhiên xuất hiện chiếc xe , tốc độ vừa nhanh vừa mạnh , Cố Niệm một lòng một dạ trốn tránh Tống Hoài Thừa nên không chú ý đến .

Chiếc xe vèo một cái lướt qua người cô , Cố Niệm không tránh kịp , cả người cùng túi đều bị đụng ngã nhào trên đất , từ cổ tay phải truyền đến một trận đau nhức .

Tống Hoài Thừa nhanh chóng xuống xe : " Có bị thương chỗ nào không ?" Anh đỡ Cố Niệm lên , đôi mắt nhìn cô chằm chằm , đáy mắt khẩn trương lo lắng không chút che giấu : " Sao vẫn giống trước đây thế ?"

Giống như trước đây ...

Đúng vậy ! Khi đó cô cũng bất cẩn như thế này , rất nhiều lần đụng phải người khác , bị người ta trừng mắt . Thậm chí băng qua đường cũng vậy . Có một lần rõ ràng là đèn đỏ nhưng cô vẫn qua đường , lần đó Tống Hoài Thừa tức giận mắng cô một trận .

Khi đó Cố Niệm đỏ cả mắt , uỷ khuất nói : " Em thấy anh ở đối diện , nghĩ là nhanh một chút đến tìm anh ." Cô cũng không dám nhìn mặt anh .

Sau khi Cố Niệm trở về kí túc xá , ba ngày cũng không liên lạc với Tống Hoài Thừa , trong lòng thấp thỏm bất an .

Ngày thứ tư , cuối cùng Tống Hoài Thừa cũng tới tìm cô , Cố Niệm vừa thấy anh liền nhào tới , lôi kéo tay anh , trên mặt đầy nhiệt tình : " Hoài Thừa , em chuẩn bị tìm anh đi ăn , anh xem chúng ta thật có thần giao cách cảm ."

Tống Hoài Thừa thở dài , lời muốn nói trong nháy mắt không nói được nữa : " Đi thôi ."

" Làm cái gì ?" Cố Niệm hỏi .

" Không phải em muốn ăn cơm sao ?" Tống Hoài Thừa bất đắc dĩ trả lời .

Cố Niệm cười hì hì : " Em sắp chết đói rồi , ba ngày rồi chẳng ăn ngon miệng . Hoài Thừa , sau này em sẽ đi đứng cẩn thận ."

Cố Niệm cau mày : " Trước đây ? Anh không nhắc đến tôi cũng quên rồi ." Cô xoay người nhặt túi lên , đồ trong túi rơi đầy đất .

Người đàn ông trên xe quát : " Cô đi đường kiểu gì vậy ? Nơi này không cho đi bộ cô không biết sao ?"

Cố Niệm không muốn cãi với hắn , mắt Tống Hoài Thừa quét qua hắn một cái : " Anh không có mắt sao ? Không thấy được nơi này có người sao ?" Người đàn ông kia bị khí thế của anh trấn áp .

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!