Tống Hoài Thừa nói xong câu này thì để cho cô xuống xe .
Cố Niệm đứng bên lề đường , mờ mịt nhìn về phía trước . Anh sẽ làm thế nào ?
Cố Niệm hoảng hốt trở lại phòng tranh , Phương Hủ Hủ đang nghe điện thoại : " Dì Vu , căn phòng này cháu đã thuê một năm rồi , dì cũng biết tình hình kinh tế hiện nay , tiền thuê nhà tăng lên 50% , đối với bọn cháu thật sự rất cao ."
Phương Hủ Hủ cúp điện thoại , thầm mắng một tiếng .
" Làm sao vậy ?"
" Chủ phòng muốn tăng giá , tăng thêm 50% , bà ấy sao không đi làm cướp luôn đi ."
" Tại sao đột nhiên tăng nhiều như vậy ? Để mình đi tìm dì ấy nói chuyện ."
" Không có tác dụng đâu . Mình đã liên lạc hai lần rồi ." Phương Hủ Hủ gãi đầu , vẻ mặt bực bội : " Cái bà già này không biết xảy ra chuyện gì , lại nghe chúng ta làm ăn tốt rồi ."
Gần phòng tranh của bọn họ có trường tiểu học , trường cấp hai , xung quanh tiểu khu giá thuê khá cao , vị trí có thể coi có lợi thế .
Lúc trước giá thuê nhà đã không tính thấp , chủ phòng còn muốn tăng thêm quả thực quá đáng .
" Mình sẽ tìm dì ấy nói chuyện , thêm cũng có thể , nhưng 50% thì thật sự hơi cao ."
Phương Hủ Hủ gật đầu : " Hôm nay cậu đi đâu mà lâu vậy ?"
Cố Niệm vừa thu dọn đồ đạc vừa nói : " Gặp phải Tống Hoài Thừa ."
" Cái gì ?" Phương Hủ Hủ kêu to : " Anh ta sao đến đó được ? Anh ta đã biết rồi phải không ?"
" Ừ , đều biết rồi ." Cố Niệm thở dài , sắc mặt u sầu phiền muộn : " Mình cũng không biết được anh ta sẽ làm cái gì . Trước kia không muốn có con , bây giờ biết được Phán Phán , dường như trở thành con người khác ."
Phương Hủ Hủ suy ngẫm , trên mặt hiện lên vài phần lo lắng .
Tống Hoài Thừa rất nhanh có được thông tin của Phán Phán . Phán Phán sinh non , 8 tháng thì sinh ra rồi , khi đó người anh thấy ở bên cạnh Cố Niệm chính là người đàn ông kia
- Lục Diệp Thanh .
Trí nhớ của Tống Hoài Thừa rất tốt , anh lập tức nhớ đến chữ kí của bác sĩ trên bệnh án .
Điện thoại của anh vang lên , là Chu Hảo Hảo .
" Chuyện gì ?"
" Em chỉ muốn nhắc nhở anh , thứ 7 chúng ta đi chọn áo cưới ." Giọng nói Chu Hảo Hảo tràn đầy mệt mỏi .
Tống Hoài Thừa đưa tay vuốt mặt .
" Hoài Thừa , cầu xin anh đừng vứt bỏ em ." Rốt cuộc Chu Hảo Hảo lại bỏ tự tôn lần nữa , cô yêu người đàn ông này , cô tình nguyện buông bỏ tất cả .
" Hảo Hảo , có chuyện anh muốn nói rõ với em ." Đã ly hôn , anh cũng sẽ không quay lại . Tống Hoài Thừa cảm tạ chính mình đã buông bỏ xuống những ý nghĩ kia , chỉ là anh không muốn buông tay đứa bé : " Anh và Cố Niệm có một đứa con gái ."
Ở đầu bên kia Chu Hảo Hảo cắn răng để mình không thể khóc thành tiếng .
" Nếu như em muốn từ hôn , anh tôn trọng lựa chọn của em , anh sẽ tặng cho em 3% cổ phần công ty ."
" Hoài Thừa , trong lòng anh không còn có cô ta sao ?"
Tống Hoài Thừa lặng yên chớp mắt một cái : " Không có ."
" Chúng ta vẫn sẽ kết hôn ." Chu Hảo Hảo quyết định nói .
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!