Chương 18: (Vô Đề)

3 giờ chiều , Cố Niệm đi đến nhà trẻ đón con . Cô đi bên ngoài phòng học nhìn thấy Phán Phán ngồi dựa ở trên ghế , trước mặt có một đứa bé chơi đùa . Cố Niệm nhìn một lúc , Phán Phán không bao giờ chơi đùa cũng đứa trẻ khác . Cô chào hỏi giáo viên , giáo viên nói cho cô biểu hiện hôm nay của Phán Phán .

" Cô đi rồi , con bé khóc liên tục , khóc khoảng một giờ , giữa trưa cũng không ăn cơm , nhưng lại ngủ trưa một lúc . Rất nghe lời đó ."

Cố Niệm cảm kích nói một tiếng : " Cám ơn cô ."

Đi đến bên cạnh Phán Phán , cô nhẹ nhàng nói : " Phán Phán , chúng ta về nhà nào ."

Phán Phán cúi đầu không nhìn cô .

Cố Niệm đưa ra một que kẹo : " Ở nhà mua rất nhiều đó ."

Phán Phán giương mắt : " Mẹ , có phải mẹ không cần con nữa không ?"

" Sao lại như thế được ?" Cố Niệm nhanh chóng giải thích : " Con xem lớp cuta con có rất nhiều bạn nhỏ đi đến nhà trẻ đấy ."

Phán Phán chớp mắt : " Nhưng con không muốn đến nhà trẻ , con không thích ở đây , con muốn về nhà bà ngoại ."

" Được . Nghỉ hè chúng ta sẽ về nhà bà ngoại ." Cố Niệm đồng ý .

Phán Phán lại nhìn thoáng qua que kẹo , Cố Niệm vội vàng xé vỏ ra , Phán Phán cầm lấy .

Cuối cùng cũng dỗ được .

Phán Phán ăn vài miếng , lại đưa tay ra dấu , cuối cùng cũng có chút vui vẻ . Trái tim Cố Niệm được thả lỏng .

Những ngày tiếp theo , Cố Phán rất ngoan ngoãn phối hợp , ở nhà trẻ cũng không khóc . Cố Niệm biết rõ , Lục Diệp Thanh đã trò chuyện cùng giáo viên ở đây rồi . Nhìn thấy được giáo viên đặc biệt chiếu cố Phán Phán .

Chiều thứ 6 nhiệt độ đột nhiên hạ thấp , mưa bắt đầu rơi tí tách . Buổi tối sau khi Phán Phán trở về nhà thì bắt đầu phát sốt . Cố Niệm không ngừng cho con bé uống nước , còn liên tục xem độ có giảm không .

Đến khi con bé sốt càng cao , Cố Niệm đành phải một mình mang con đến bệnh viện .

Đến bệnh viện , vừa đăng kí , vừa xếp hàng , đi qua đi lại , đến lúc truyền dịch cũng đã hơn 11 giờ .

Cố Phán đáng thương ngủ ở trước ngực Cố Niệm , buồn bã ỉu xìu .

Xung quanh cũng có cha mẹ dẫn con đi khám , gần như toàn bộ gia đình , ông bà và cha mẹ xoay quanh đứa bé . Nhưng hiện tại thực sự cần thiết nếu bị bệnh như vậy , đứa bé cũng ít khổ hơn . So với mẹ con Cố Niệm , thật sự đáng thương .

Cố Niệm dịu dàng sờ trán Phán Phán , Phán Phán ngủ không được khe khẽ rên rỉ .

Lúc này có một người mẹ hơn 30 tuổi đến nói chuyện với cô : " Sao không gọi người nhà đến giúp , một mình đưa con đến khám thật không dễ dàng , đứa trẻ còn nhỏ , thật sự rất vất vả ."

Cố Niệm cười , con của chị này đã hơn 10 tuổi : " Cô bé bị làm sao vậy ?" Có người trò chuyện cũng sẽ không còn cảm thấy cô đơn .

" Chị không ở nhà , con bé đã vụng trộm uống năm chai nước giải khát ướp lạnh nên nửa đêm bị đau bụng ." Chị gái vẻ mặt bất đắc dĩ .

" Chồng chị đi công tác , không đến được nên chị dẫn con đến một mình . Em thì sao ? Vì sao cũng đến một mình ?"

Ánh mắt Cố Niệm sâu thẳm : " Em ly hôn rồi ."

Phụ nữ ly hôn tự thân mình nuôi con , tuy là rất bình thường , nhưng đôi khi lại khiến người ta không khỏi thương cảm .

Đáy mắt chị gái hiện lên vài phần thương cảm .

Cố Niệm cười nhàn nhạt .

Truyền dịch đuóc một nửa , Phương Hủ Hủ và Lục Diệp Thanh cũng đến .

" Xảy ra chuyện gì ?" Phương Hủ Hủ khẩn trương hỏi .

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!