Tề Hú biết Đường Thời Ngữ đã dẫn một cô nhi từ trong am về, nhưng vẫn không để trong lòng, cũng chưa từng tìm hiểu thân phận của người này. Hôm nay gặp mặt, mới vừa rồi nhìn thấy mặt của thiếu niên, hắn theo bản năng liền muốn chạy trốn.
Kiếp trước, hắn chết trong tay thiếu niên này, không có nguyên nhân, người nọ vọt vào cửa phủ, không nói hai lời liền chém giết hắn. Dứt khoát nhanh nhẹn, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Tề Hú ôm cổ đầy máu, mờ mịt ngã xuống đất.
Hắn tận mắt nhìn thấy thiếu niên cầm đoản chủy thủ đầy máu, lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó biến mất không thấy.
Tề Hú chết không rõ ràng, cho dù là sống lại, sự sợ hãi giống như khảm vào trong thân thể hắn, ngày đêm làm bạn với hắn.
Đường Thời Ngữ không nên ở cùng một chỗ với thiếu niên này, bởi vì kiếp trước bên người nàng không có một người như vậy. Là bởi vì hắn trọng sinh, cho nên dẫn đến cuộc đời phát sinh lệch phải không…
Bên ngoài Phong Vân cung, Đường Thời Ngữ rẻ bảy lách tám, giống như một con ruồi đâm đầu loạn xạ.
"A Ngữ, chậm một chút." Cố Từ Uyên tùy ý để nàng lôi kéo, thấy nàng vòng tới vòng lui rồi sắp trở về nơi xuất phát, lông mày nhíu lại.
Nàng đi quá nhanh, thở hổn hển rất nhanh, có lẽ là cái giá phải trả cho sự sống lại, thân thể của nàng thật sự không dùng được. Nàng kéo hắn đi đến một nơi hẻo lánh, dừng bước, trước mắt một trận đen sạm, thân thể lắc lư, lung lay sắp đổ.
Cố Từ Uyên sợ tới mức thay đổi sắc mặt, cuống quít đỡ vững nàng, nhất thời tức giận, giận dữ nói: "Tỷ cứ che chở hắn như vậy! Cứ thích hắn như vậy! Sợ ta làm tổn thương hắn?!"
Nàng bị rống đến hoang mang lo sợ, thật vất vả mới hiểu được, có thể thấy rõ người trước mắt, lại thấy mặt hắn đầy vẻ giận dữ thì càng thêm mờ mịt.
Thiếu niên giống như một con sư tử đột nhiên mất khống chế, từng bước tới gần. Nàng từng bước lui về phía sau, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi sự khống chế của hắn, đột nhiên cảm thấy A Uyên trước mắt rất xa lạ, nhưng nàng lại không sợ hãi.
Rốt cuộc, hắn đặt nàng lên tường cung, ánh mắt tối tăm không rõ, cơ mặt thắt chặt biểu hiện nội tâm nóng nảy của hắn lúc này đang cực độ đè nén khắc chế.
Khàn khàn mở miệng: "Tỷ thích hắn đúng không?"
Đường Thời Ngữ rất mờ mịt, "Đệ… Đệ đang nói cái gì vậy?"
"Tỷ vừa rồi một mực nhìn hắn, một mực nhìn."
Nhất định là thích, nếu không thích thì sao lại đính hôn!
Người bên ngoài hắn đều có thể không để trong lòng, nhưng người này, nhất định phải chết.
Hắn có thể giết được một lần thì có thể có lần thứ hai.
Tay Cố Từ Uyên nắm lấy cổ tay nàng bất giác dùng sức, tay kia nhẹ nhàng nâng lên, ôn nhu vuốt ve nốt ruồi nhỏ nhắn của nàng.
Thanh âm của hắn rất nhẹ, trong mắt nhiễm một tia cảm xúc nàng không quen lắm, có chút nguy hiểm, lại có chút mê người. Giọng nói trầm thấp khàn khàn của hắn mang theo ý tứ dụ dỗ, chậm rãi mở miệng:
"Thích hắn cái gì? Hắn không đẹp trai hơn ta, không tốt với tỷ, hắn sẽ hại tỷ, đừng thích hắn."
"A Uyên đệ có phải …"
Thích tỷ không?
"Suỵt…" Hắn nhẹ nhàng đè lại đôi môi đỏ mọng của nàng, trên ngón tay lưu lại một chút son đỏ nhàn nhạt, vẻ mặt trở nên ủy khuất, nhẹ giọng oán giận: "Tỷ tỷ, sao tỷ có thể thích người khác? A Uyên không phải là người tỷ thích sao?"
Đường Thời Ngữ thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là tranh giành tình cảm, vẫn giống như một đứa trẻ.
Trái tim không yên đã được trấn an, trong lòng xẹt qua một tia chua xót kỳ dị.
Nàng bỏ qua sự mất mát không giải thích được, trấn an: "Tỷ thích A Uyên nhất."
Lời này tựa như dễ nghe nhất trời, hắn thật cẩn thận thu lại móng vuốt cùng răng nanh, dễ dàng đem khốn thú trong lòng nhốt lại.
Trong mắt thiếu niên lại khôi phục ánh sáng, hắn cố gắng khắc chế khóe miệng giương lên, "Thật sao?"
Nàng cười, "Ừ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!