Đường Thời Ngữ lập tức bật cười, lời nói thật sự trẻ con.
Nàng như có điều suy nghĩ nhìn về phía vị Thái tử điện hạ tôn quý trên chủ vị kia, ánh mắt tối sầm lại, ngón tay bị thiếu niên nắm trong lòng bàn tay khẽ run rẩy, hắn nhận ra sự sợ hãi của nàng, chậm rãi siết chặt, cho nàng thêm sức mạnh.
Nàng không muốn chính diện đối đầu với Trịnh gia, Xương Ninh Hầu phủ không có năng lực đối kháng với Thủ phụ đương triều, càng không có năng lực đối địch với Thái tử. Nàng không thể để chính mình làm tâm điểm trong mắt mọi người, không thể chọc giận tên điên kia, không thể để cho Hầu phủ rơi vào nguy hiểm nước sôi lửa bỏng.
Nàng vô tâm không chú ý đến bài thơ phía sau đang như thế nào, rượu trái cây có chút dâng trào, nàng quên mất, chính mình không thắng được rượu mạnh.
Cố Từ Uyên sau lần thứ ba đỡ chính xác thân thể nàng thì dứt khoát vụng trộm đem cánh tay đặt phía sau nàng, nương theo cột trụ bên cạnh che chắn, lặng lẽ dùng lực đỡ nàng.
Đường Thời Ngữ nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt hoảng hốt, đôi mắt quyến rũ chứa đầy tơ, nàng nhìn thấy sự quan tâm trong mắt thiếu niên, tim đập thình thịch không ngừng, dứt khoát buông lỏng sức lực cả người, thân thể nghiêng về phía sau, toàn bộ trọng lượng đều chuyển đến cánh tay hắn.
Hắn khẽ cười ra tiếng, thanh sắc thiếu niên khàn khàn mê người, nàng lại càng thêm mê man.
Đường Kỳ Nguyên đang cùng bạn bè bên cạnh luận thi văn xong, quay đầu lại liền nhìn thấy bộ dạng buồn ngủ của muội muội nhà mình, không khỏi đỡ trán, hắn không nhìn thấy mèo vờn sau lưng hai người, hướng về phía Cố Từ Uyên tư thế ngồi cao ngất chuẩn mực nhưng hai mắt không ánh sáng nói: "Đệ đi tản bộ cùng muội ấy trong hoa viên đi, muội ấy ngồi ở đây ngủ gật thì cũng khó chịu."
Tất cả sự chú ý của Cố Từ Uyên đều bị nàng nắm trên tay, chợt nghe được người nào đó nói chuyện với hắn, một lúc lâu sau mới giải phóng được năng lực suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Đường Kỳ Nguyên, chờ đại não đem tin tức tích hợp lại, mới không yên lòng gật gật đầu.
Đường Kỳ Nguyên than thở một tiếng, giơ tay dặn dò Vân Hương tới, ba người chủ tớ theo nhau, đi ra ngoài điện.
Sự rời đi của họ không làm rung chuyển quá nhiều người, nhưng ít nhất đã thu hút sự chú ý của ba người.
Trong tiểu hoa viên, Đường Thời Ngữ được Vân Hương dìu, chậm rãi đi ở phía trước, Cố Từ Uyên chắp tay, khóe miệng cười, chậm rãi đi theo bên cạnh nàng.
Mặc dù trước mắt Đường Thời Ngữ choáng váng, nhưng suy nghĩ lại vô cùng rõ ràng.
Tề Hú, trưởng tử của Thứ phụ đương triều Tề gia, hôn phu kiếp trước của nàng, nam nhân vừa mới đối diện nàng.
Không biết vì sao gặp lại hắn mà luôn cảm thấy có cảm giác hoàn toàn bất đồng, có lẽ là bởi vì tâm tình bất đồng đi.
Kiếp trước nàng không có cảm giác gì đặc biệt với Tề Hú, thậm chí cũng chưa từng gặp qua mấy lần. Tề gia cầu hôn, cha nương cảm thấy có thể chấp nhận được mà nàng cũng không có ý kiến gì, liền đồng ý hôn sự, nàng luôn phải lập gia đình mà nàng cũng không có người mình thích trong lòng, như vậy gả cho ai cũng giống nhau.
Kiếp này, nàng không có tâm tư muốn lập gia đình, cả đời làm lão cô nương Hầu phủ cũng được, cùng lắm thì trở về am Thanh Tâm, dù sao A Uyên cũng sẽ ở bên nàng…
A Uyên…
Đường Thời Ngữ dừng bước, đột nhiên có chút mất mát.
Hai năm nữa A Uyên cũng nên lấy vợ, sao có thể cả đời làm đệ đệ của mình được, nàng không nên ích kỷ như vậy.
Nghĩ vậy, rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm cánh hoa trên mặt đất, vẻ mặt mê mang.
Cố Từ Uyên có chút bối rối, hắn khom lưng, thấp thỏm nhìn vào mắt nàng, "Tỷ tỷ, sao lại không vui?"
Đường Thời Ngữ có chút khổ sở nhìn lại hắn, giơ tay sờ sờ đầu thiếu niên.
Nhìn kìa, A Uyên luôn có thể nhạy cảm nhận ra tâm trạng của nàng, A Uyên tốt như vậy, bảo nàng làm sao có thể nỡ bỏ, nàng phải thừa nhận, giờ phút này vì ham muốn cá nhân của mình mà cảm thấy xấu hổ.
Ánh nắng mặt trời thuần khiết, tràn đầy năng lượng, là những gì nàng mơ ước.
"Đệ đã trưởng thành." Nàng khẽ thở dài.
"Ừm, trưởng thành có thể bảo vệ tỷ." Đôi mắt hắn như xuyên thấu, tản ra hào quang kiên định, "Ai làm tỷ thương tâm khổ sở thì ta liền giết người đó."
Nàng mỉm cười, không nghiêm túc, "Đừng nói lung tung."
Cố Từ Uyên mím chặt môi, tay chậm rãi nâng lên, muốn phủ lên mu bàn tay nàng.
"Ai nha, Trịnh tỷ tỷ, chúng ta không cẩn thận quấy rầy "chuyện tốt" của người khác!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!