Chương 41: (Vô Đề)

"Nàng muốn biết gì, ta có thể nói cho nàng biết." Cố Từ Uyên chậm rãi đi về phía nàng, từ trên cành cây hái xuống một đóa hoa đào còn chưa héo úa, rồi ghim ở trên tóc nàng.

Hắn rũ mắt xuống, vẻ mặt nghiêm túc, thấp giọng thổ lộ: "Không bao giờ lừa dối, không hề giữ lại." 

Đường Thời Ngữ bất đắc dĩ nở nụ cười, "Chàng nghiêm túc làm cái gì như vậy, ta cũng không có không tin chàng."

Nhưng hắn lại không cười, nắm tay nàng, phủ lên tim mình, không nói gì, chỉ cố chấp nhìn nàng.

Đường Thời Ngữ cũng thu lại tươi cười, trong mắt hiện lên vẻ trìu mến, bàn tay còn lại nâng lên, động tác nhẹ nhàng sờ sờ mặt hắn.

"A Uyên, làm sao vậy?"

Hai người cư xử thân mật, trong sân nơi những cánh hoa bay, trai tài gái sắc, đẹp như một bức tranh.

Hắn bình tĩnh nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng nâng tay kia lên, cầm tay nàng áp vào mặt trong lòng bàn tay.

"Ta…"

Đường Thời Ngữ đột nhiên cắt đứt, "Chờ một chút, chúng ta trở về phòng nói."

Đường Thời Ngữ ý thức được, những lời kế tiếp không thể để cho người thứ ba nghe được. Nội dung tiếp theo có thể vượt quá trí tưởng tượng của nàng.

Hắn nắm chặt tay nàng và mỉm cười nhẹ nhàng, "Được." 

Bọn họ nắm tay nhau, đi vào trong phòng, đúng lúc này Vân Hương nói bữa tối đã chuẩn bị xong.

Đường Thời Ngữ trầm ngâm một lát, "Vậy trước tiên dùng bữa đi."

Nàng quay đầu nhìn Cố Từ Uyên, "Vừa ăn vừa nói."

Hắn cười, "Ừ, nghe nàng." 

Chờ bọn nha hoàn bày bữa tối đầy bàn, cửa phòng bị người đóng lại.

Cố Từ Uyên cầm lấy thìa, múc cho nàng một chén canh.

Bởi vì Đường Thời Ngữ luôn than phiền ăn cháo dược đến phát chán, cho nên hắn đã cải tiến dược thiện, thay đổi khẩu vị mới, dùng canh thay thế.

"Nếm thử một chút."

Đường Thời Ngữ im lặng thưởng thức sườn nhan sắc của hắn, khóe môi thủy chung giơ lên.

Thiếu niên lại gắp vài món rau thanh đạm vào bát rỗng của nàng, "Trước tiên ăn chút gì đó rồi lại nói chuyện khác. Ngay cả khi nàng vừa ngủ đủ giấc không có sự thèm ăn cũng phải sử dụng một ít."

Nàng gật đầu. Đối với những vấn đề vụn vặt trong cuộc sống, nàng từ trước đến nay nói gì nghe nấy.

"Ngon quá!"

Đường Thời Ngữ cười cong hai mắt, thật lòng thật ý khen ngợi.

Thiếu niên lại tránh đi ánh mắt của nàng, rũ mắt xuống, không hiểu sao có chút khẩn trương.

"Ta… Ta biết nàng muốn hỏi…" Hắn lấy hết dũng khí, "Yến vương."

Đường Thời Ngữ buông đũa xuống, đưa tay qua nắm hắn, mới nói: "Đúng, chàng và ông ta…"

"Ông là cha ruột ta."

Năm chữ đơn giản, giống như một tiếng sấm kinh, nổ tung bên tai nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!