Chương 32: (Vô Đề)

Hai người ôm hôn dưới gốc cây lớn, người khởi xướng choáng váng, người bị buộc phải chịu đựng cũng ngây ngốc tại chỗ.

Tề Hú và Trịnh Hoài Dao cũng không nghĩ tới may mắn được nhìn thấy cảnh này, mở rộng tầm mắt, một người trông đau đớn thì người kia dần dần cảm thấy an tâm.

Cả bốn người đều có tâm tư riêng.

Đường Thời Ngữ nhận ra mình đã làm cái gì, bước nhanh lui về phía sau, sau lưng thiếu chút nữa đụng phải thân cây, vẫn là Cố Từ Uyên kéo người vào trong ngực.

Cố Từ Uyên từ trước đến nay là một người không biết xấu hổ.

Hắn không quan tâm có bao nhiêu người ở đây đang xem, trái tim hắn chỉ có cô gái trước mắt.

Xem ra suy đoán lúc trước của hắn là đúng, khó trách nàng nhắc tới chuyện buổi trưa, chắc hẳn vẫn muốn triền miên với hắn, nhưng lại ngượng ngùng không dám nói, kết quả bây giờ lại nhịn không được.

Hắn nghe lời nhất, nếu đã biết được tâm nguyện của người trong lòng thì núi đao biển lửa hắn đều hạ xuống, chứ đừng nói đến chỉ là đòi hôn chuyện nhỏ này.

Vì thế thiếu niên thản nhiên mỉm cười, đem người nằm trong ngực, bị động thành chủ động, hôn lại.

Tề Hú cảm thấy trên mắt mình như bị đâm một đao, ngực cũng bị đâm một đao.

Dù sao Trịnh Hoài Dao cũng là nữ tử chưa xuất giá, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ở lễ nghi chuẩn mực thì không mắc sai lầm khuê tú mẫu mực, ban ngày ban mặt, hành động này vẫn là… Có mất thể thống.

Nàng thẹn thùng ho nhẹ.

Đường Thời Ngữ đỏ mặt đẩy người ra, ngượng ngùng muốn né tránh, thiếu niên nhìn ra sự xấu hổ của nàng, vô cùng thân mật đem đầu nàng ấn vào trong ngực mình, không để cho người khác nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của nàng.

Thiếu niên lộ vẻ mặt sung sướng, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, cũng không để ý tới hai vị quan nhìn ở một bên, hắn thấp giọng cười, nhẹ giọng thì thầm với người trong lòng.

"Thẹn thùng?"

"Trước kia tỷ tỷ làm chuyện gì, không phải từ trước đến nay luôn lo lắng chu toàn sao?"

"Hay là nói đến A Uyên, hồn nhiên quên mất?"

"……"

"Cái kia… Hai vị…" Trịnh Hoài Dao thấy hai người không hề thu liễm, không thể không nhắc nhở, "Đợi lát nữa có người đi ra, các ngươi…"

Cố Từ Uyên "Ừ" một tiếng, tiếp tục, "Được, chúng ta về nhà tiếp tục, tê…"

Đường Thời Ngữ thu hồi tay vặn trước ngực hắn, giãy từ trong ngực hắn ra, cười xin lỗi Trịnh Hoài Dao, "Trịnh cô nương, thực xin lỗi a, tình khó tự kiềm, ngươi sẽ hiểu đúng chứ?"

Tình khó tự kiềm… 

Trong lòng Tề Hú lại bị đâm một đao.

Dư quang Trịnh Hoài Dao thoáng nhìn sắc mặt hắn thì càng thêm ảm đạm, trong lòng rất không thoải mái, nàng nuốt chua xót xuống, miễn cưỡng duy trì ý cười, "Hiểu…"

Nàng rũ mắt xuống, trong lòng đang an ủi mình, chuyện của nàng và Tề công tử không liên quan đến người bên ngoài. Nhìn Đường cô nương và vị công tử này cực kỳ ân ái, giữa hai người dường như không thể chứa được người thứ ba.

Tề công tử chỉ đơn phương tương tư, nàng còn có cơ hội.

Trịnh Hoài Dao thấy hai người kia không chút thu liễm mà ân ái hơn, trong lòng có chút chua xót, nhưng cảm giác nguy cơ giảm bớt rất nhiều.

Nàng không thể không thừa nhận, dung mạo Đường cô nương ở trên nàng, nhất là đôi mắt kia, sinh ra thật đẹp.

Nam tử vì khuôn mặt này mà thần hồn điên đảo cũng là chuyện bình thường.

Ngay cả phụ thân nàng kiên nghị ổn trọng, một lòng đều nhào vào chiến tích, cũng nạp vài phòng di nương trẻ tuổi xinh đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!