Trong phòng yên tĩnh lạ thường.
Chăm chỉ khổ luyện…
Đường Thời Ngữ liên tục phân biệt kĩ những ý tứ của lời này, cảm thấy việc này không bình thường.
Ánh mắt của nàng nhìn lướt qua, thiếu niên không được tự nhiên dời mắt, tay sờ sờ cổ.
Đường Thời Ngữ buồn bả nói: "Chàng chột dạ cái gì?"
Hắn vội vàng phủ nhận: "Không."
Đường Thời Ngữ ý tứ không rõ a một tiếng, thản nhiên nói: "Phải không."
Nàng cũng không biết có nên tin hay không, xoay người vòng qua trong bình phong, gấp y phục bẩn của hắn ở trên kệ, rồi đặt ở một bên.
Sau đó ngồi xuống giường, rũ mắt suy nghĩ.
Cố Từ Uyên trốn ở phía sau bình phong lặng lẽ nhìn, thấy nàng không có ý định tính sổ, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đứng tại chỗ, mũi giày chà xát mặt đất, mặc dù rất muốn đi vào thân mật với nàng một phen, nhưng lại sợ mình vì "chuyện tốt" bại lộ mà bị phạt nên do dự.
"A Uyên, vào đi."
Nhận được mệnh lệnh, thiếu niên không thể không làm theo lời.
"A Ngữ, làm sao vậy?" Hắn đi chậm về phía giường, đôi mắt nhìn xung quanh và tự hỏi nên chạy trốn từ con đường nào.
"A Uyên, nói cho ta biết thân phận của mấy người hôm nay."
Ánh mắt Cố Từ Uyên hơi ngưng đọng lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc. Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đặt trong lòng bàn tay để chơi.
Đường Thời Ngữ cực kỳ kiên nhẫn, cũng không có đem tay rút đi, chỉ là lạnh nhạt nhìn hắn.
"Tào Dập."
Đường Thời Ngữ gật gật đầu, đáp án này cũng không ngoài dự liệu.
Nếu nói ở Minh vương phủ này, được đặc quyền lớn nhất chính là người Tào gia.
"Nàng không hỏi ta, tại sao ta lại giết người?"
Đường Thời Ngữ lắc đầu.
"Vì sao?" Thiếu niên có vẻ có chút hưng phấn, hắn vòng qua người nàng, hai người ở rất gần nhau.
Đường Thời Ngữ sờ sờ đầu hắn, nhìn ánh mắt trong suốt của hắn, ôn nhu nói: "Ta biết, chàng không phải là người dễ xúc động, nếu đối phương thật sự mạo phạm chàng thì chàng sẽ nhịn đến khi rời đi rồi mới động thủ. Chàng lúc này giải quyết bọn họ, tất nhiên là do đám người kia sẽ hành động gì đó trước khi chúng ta rời khỏi phủ… Ta đoán chúng sẽ đến tìm ta."
Chỉ liên quan đến an nguy của nàng mới khiến A Uyên có thể hỗn loạn.
Thiếu niên cười cười, vùi đầu vào cổ nàng, cánh tay vòng quanh eo nàng, thấp giọng nói: "Bọn họ muốn trói nàng."
"Ừm."
"Tất cả những người muốn làm tổn thương A Ngữ đều đáng chết." Hắn nhẹ giọng nói, khóe môi khẽ nhếch, cảm thấy cách làm của mình không thể hợp lý hơn.
Đường Thời Ngữ không phải không phân biệt đúng sai, càng không phải là tâm địa Bồ Tát tâm địa có tình yêu rộng lớn, nàng từ trước đến nay theo đuổi người không phạm ta ta không phạm ngươi, nếu bị người khi dễ đến đỉnh đầu, như vậy tất phải đánh trả.
Kiếp trước nàng sống hồ đồ, đến cuối cùng cũng không thể sống tốt, nhân duyên kiếp trước, có quả kiếp này, nếu đã sống lại, nàng đã sớm nghĩ ra đối sách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!