Cơ thể Cố Từ Uyên giống như là bị đông cứng lại, trong nháy mắt, cảm thấy mình nghe lầm.
Những chữ kia tách ra đọc hắn đều nhận ra, cũng hiểu được, nhưng tổng hợp cùng một chỗ, từ miệng A Ngữ nói ra, hắn lại sợ mình nghĩ lầm.
Hắn khàn giọng hỏi: "A Ngữ, tỷ nói … Buộc tóc cho ta? Hàng ngày?"
Âm cuối của hắn khẽ run rẩy, mang theo một số ý tứ khó tin.
Trong lòng đột nhiên sinh ra một phỏng đoán lớn mật ——
Có phải nàng cũng thích hắn hay không…
Đường Thời Ngữ nói xong lời kia liền hối hận, nàng xấu hổ cắn môi, vừa muốn sửa miệng, nhưng rõ ràng nàng lại nhìn thấy sự chờ mong trong mắt A Uyên, lời phủ nhận bị kẹt ở trong cổ họng, làm thế nào cũng nói không nên lời.
"Đúng, mỗi ngày." Nàng liếm môi khô khốc, bổ sung, "Nếu đệ dậy sớm, chờ không kịp, cũng có thể tự mình…"
"Ta có thể chờ!"
Có điều là chờ bao nhiêu canh giờ mà thôi, thứ hắn không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.
Huống chi là chờ nàng.
Đợi đến khi sông cạn đá mòn, hắn cũng sẽ không dao động nửa phần.
"…… Được rồi."
Thât khó hiểu, hai người định ra giao hẹn này.
Cho đến khi trước khi đi ngủ, Đường Thời Ngữ nằm trên giường, ngơ ngác nhìn màn giường, còn có chút không hoàn hồn.
Mu bàn tay nàng đặt lên trán, bất đắc dĩ nở nụ cười, "Thật sự là, nam sắc nhầm người a…"
Đêm đó, Đường Thời Ngữ mơ một giấc mộng.
Trong mộng nàng vẫn bị thiếu niên vây vào trong ngực, nhưng không giớng6 chính là hắn không rút tay đặt sau thắt lưng nàng, mà là theo lực đạo, cùng nàng ngã trên giường.
Hắn đè nàng lại gần hơn. Hai bóng tầng tầng lớp lớp, lưu luyến quấn quýt si mê.
Đường Thời Ngữ không phải là không hiểu chuyện nam nữ gì, kiếp trước trước khi thành hôn, mẫu thân còn tránh cầm hỏa đồ đến tìm nàng, để cho nàng xem. Mặc dù nàng không có gì chờ mong với hôn sự này, nhưng gặp phải loại chuyện này, chỉ có thể đỏ mặt đáp ứng.
Sau khi mẫu thân rời đi, nàng ngồi một mình trên giường, lật cuốn sách nhỏ, giống như mở ra cánh cửa cho một cuộc hành trình hoàn toàn mới chưa biết.
Chờ nàng mặt đỏ tai hồng xem xong, khi miệng khô lưỡi khô muốn uống nước, cất tiếng gọi Vân Hương vào cửa, kêu nửa ngày cũng không thấy hồi âm.
Ngoài phòng yên lặng kỳ lạ, nàng chỉ có thể khoác áo khoác, xuống giường rót nước uống.
Sau đó nàng xuất phát từ tò mò, mở cửa phòng ra, nhìn thấy thi thể Vân Hương ngã xuống trước cửa nàng, máu chảy đầm đầm trên đất.
Nàng sợ đến thất thanh, lảo đảo chạy dọc theo hành lang dài, nhìn thấy cảnh tượng, cả đời cũng không quên được.
Ban ngày còn nói cười với người nhà, đều bị tàn nhẫn treo ở hành lang.
Mà trong nháy mắt nàng ngã xuống đất, nàng chỉ kịp nhìn thấy ánh đao hiện lên, sau đó, thế giới của nàng lâm vào một mảnh đen tối, không còn ánh sáng.
Nửa đầu của giấc mơ này làm cho người ta xấu hổ đến cực điểm, hình ảnh vừa chuyển, lại gợi lên hồi ức vô cùng thống khổ của nàng, nàng khó chịu nói mê ra tiếng, năm ngón tay nắm chặt chăn gấm.
Nàng đắm chìm trong cơn ác mộng thống khổ, cơ thể rất nặng nề, hồi ức giống như thủy triều dâng lên, thủy triều lật nàng từ trên thuyền nhỏ, nàng rơi xuống biển, vô vọng giãy dụa.
"Huhu… A Uyên…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!