Chương 24: (Vô Đề)

"A Uyên?" Trái tim Đường Thời Ngữ sắp nhảy ra, nàng ngẩng đầu nhìn thiếu niên trên người mình, ánh mắt hắn tối đến không thấy một tia sáng, rất khác bộ dạng ngày thường của hắn, không biết có phải là ảo giác hay không, thậm chí nàng trong mắt hắn thấy được… Dục?

Đôi mắt kia giống như bị màu mực nhuộm, tối đen u ám, dường như một hố đen không đáy, lại giống như dã thú đang ngủ đông ở sâu trong biển rộng đột nhiên thức tỉnh, bộ dạng như vậy vô cùng quyến rũ.

Giờ khắc này, Đường Thời Ngữ sửng sốt.

Nàng lắp ba lắp bắp nói: "Sao, làm sao vậy?"

Cố Từ Uyên rũ mắt xuống, khoảng cách quá gần, ngay cả lông tơ nhỏ trên da nàng cũng thấy rõ, hắn cúi người xuống, lại gần hơn.

Đường Thời Ngữ theo bản năng ngửa ra sau, cho đến khi khuỷu tay chống đỡ không nổi cơ thể thì muốn nằm xuống hoàn toàn, lúc này thiếu niên mới vươn cánh tay dài ôm lấy eo nàng, mang nàng vào trong ngực mình.

Mỗi gần một tấc, mùi thuốc trên người hắn liền nồng đậm một phần, Đường Thời Ngữ cố gắng áp chế nội tâm rung động nhưng luôn thất bại, hơi thở của hắn quá độc đoán, hương vị kia thúc giục nàng nhanh chóng nhận rõ tâm của mình, cũng phục tùng cảm giác, cảm giác không lừa được người, phần tình tỷ đệ thuần túy này chung quy vẫn thay đổi.

"A Uyên…" Lại mở miệng, mang theo chút hờn dỗi cùng xấu hổ.

"A Ngữ, đây là cái gì?"

Âm thanh thiếu niên trầm xuống khàn khàn, không biết có phải tâm tính của nàng thay đổi hay không, mà lại nghe ra một tia độc đoán, độc đoán như nam tử.

Sự cường thế bất thình lình của hắn đã lật đổ tất cả mọi thứ trước đây, nàng cũng hết sức vui mừng.

Nàng đỏ mặt, ấp úng, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Dây cột tóc thôi…"

"Ta biết, tặng cho ai?" Hắn có chút khẩn trương, yết hầu khẽ động, trong lòng vừa chờ mong vừa sợ hãi.

Sợ từ trong miệng nàng nghe được tên của người khác, sợ không phải cho hắn, làm cho hắn không vui một hồi.

"Còn có thể tặng ai, chỉ có đệ a…"

Thiếu nữ cắn cắn môi, trong mắt bởi vì nhút nhát mà tràn ngập tầng sương mù, nàng cố nén độ ấm trên mặt, "Đệ đứng lên một chút được không, tỷ tỷ không thở nổi."

Cố Từ Uyên không nghe được lời sau của nàng, trong đầu hắn đều là câu "Chỉ có đệ a".

Chỉ có hắn thôi.

Chỉ có hắn.

"A Uyên, đệ có nghe tỷ nói không?"

Hắn không nghe được, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của nàng khép lại, làm hắn hoa cả mắt, trái tim cũng khô đến không chịu nổi.

Tư vị gì, nếu không nếm thử một chút.

Chỉ cần một chút.

Hắn càng đến gần, hô hấp nóng rực rực rắc lên mặt nàng, làm cho trái tim nàng run rẩy.

Đường Thời Ngữ đột nhiên kêu lên: "A Uyên!"

Nàng có thể cảm giác được móng vuốt phía sau thắt lưng càng ngày càng nóng, cũng càng ngày càng dùng sức, thậm chí ấn nàng có chút đau.

"Xin lỗi."

Cố Từ Uyên ý thức được mình thất lễ, tay buông lỏng sức lực, nhẹ nhàng đẩy thân thể nàng ngồi thẳng, lập tức lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách hai người, cảm giác áp bức biến mất, nhưng không khí vẫn khô nóng khó nhịn, làm cho ngươi ta miệng khô lưỡi khô.

"A Ngữ… Tỷ tỷ, cái dây tóc này, quả nhiên là làm cho ta sao?"

Một tiếng tỷ tỷ này, tựa hồ là đang cố ý nhắc nhở chính mình, không thể lỗ mãng, không thể nóng vội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!