Cố Từ Uyên bước vào cửa, đầu tiên là cùng Đường Thời Ngữ bốn mắt nhìn nhau, bất giác lộ ra một nụ cười, dư quang liếc đến nữ tử đối diện nàng thì thu lại nụ cười.
"Là A Uyên à." Đường Thời Uyển dịu dàng cười, biểu tình trên mặt nhạt nhẽo ôn nhu, căn bản nàng cùng Đường Thời Ngữ có ba phần giống nhau, bởi vì vẻ mặt tương tự này, giờ phút này đúng là đem trình độ tương tự kéo đến năm phần, "Bên người trưởng tỷ có A Uyên chăm sóc, đại bá phụ và đại bá mẫu bên kia nên an tâm…"
"Không quen ngươi." Thiếu niên không chút lưu tình cắt ngang nàng, nhấc một cái ghế bên cạnh lên, ngồi giữa hai người nàng.
"Ừm…" Sắc mặt của Đường Thời Uyển trong nháy mắt cứng ngắc, rất nhanh nàng thu hồi kinh ngạc, duy trì biểu tình lạnh nhạt, "A Uyên thật biết nói giỡn."
Cố Từ Uyên nhấc mí mắt nhìn nàng hai lần, đùi đột nhiên bị người nhéo, sức lực của nàng quá nhỏ mà chút sức lực kia đặt ở trên người hắn giống như đang gãi ngứa. Hắn trở tay đem bàn tay nhỏ bé kia đặt ở lòng bàn tay, rũ mắt nhìn chung trà, thấp giọng nở nụ cười, "Thôi."
Xem như thỏa hiệp.
Đường Thời Ngữ lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Thời Uyển, "Nhị muội muội chớ để ý, A Uyên bị ta chiều quen nên hư."
Dưới gầm bàn, ống tay áo rộng thùng thình che chắn, Cố Từ Uyên đem lòng bàn tay siết chặt hơn một chút, nụ cười bên môi chưa từng biến mất.
Tuy rằng Đường Thời Uyển rất chướng mắt, nhưng hắn có thể lựa chọn không nhìn nàng.
Có thể không nhìn, nhắm mắt lại là được, nhưng lỗ tai vẫn còn, tiếng nói chuyện của hai người cuồn cuộn không ngừng lọt vào tai.
"Vết thương trên người ngươi sao rồi?"
Vẫn còn nhớ như in cảm giác con cóc trên người, Đường Thời Uyển co rúm lại, mới nói: "Ừm, mặc dù còn có chút dấu ở đây, nhưng dùng đạm ngân sương của tỷ tỷ, dĩ nhiên sắp nhìn không ra dấu vết."
Nàng đung đưa kim bộ diêu[1] trên tóc, cười nói, "Đa tạ tỷ tỷ tặng cho muội trang sức này, Uyển nhi cực kỳ thích."
Cố Từ Uyên ngước mắt nhìn, quả nhiên là trang sức ngày đó mua cùng hắn.
Khó trách hôm nay lại trang phục của Đường Thời Uyển, trông không giống A Ngữ.
A Ngữ không thích những thứ quá phức tạp và rườm rà như này, nàng thích những thứ nhỏ nhắn tinh xảo.
Khóe môi cười nhạt đi một chút, ngón tay sờ về phía hà bao bên hông.
Hắn tháo hà bao mới ra, đặt ở trên bàn, lại tháo hà bao cũ ra, song song bày cùng một chỗ.
Đường Thời Uyển: "…"
Nàng cắn răng, lấy từ trong ngực ra một hộp son đã chuẩn bị sẵn, đặt ở bên cạnh hai hà bao, chấm một chút nước trà lên khăn tay rồi bôi bên môi đỏ mọng, giống như vô tình nói: "Tỷ tỷ tặng muội màu son tươi sáng, kết cấu dầu phấn tinh tế, thật sự là hao phí rồi, phần tâm ý này của tỷ tỷ quá mức trân quý, Uyển nhi không nỡ dùng."
Nàng lại đong đưa kim bộ diêu trên đầu mình, nhu nhược thở dài, "Còn có trang sức này, đẹp đẽ quý giá tinh mỹ, từ ngày đó được tỷ tỷ tặng, vạn phần mừng rỡ, sợ ngã đụng vào còn cố ý tìm một cái hộp tinh xảo để giữ lại, hôm nay vốn không định đeo ra cửa, nhưng nếu Uyển nhi không đeo thì làm sao có thể để cho tỷ tỷ biết muội có bao nhiêu yêu thích đây."
"…… Không phải là vật quý gì, dùng là được." Tay Đường Thời Ngữ bị thiếu niên nắm càng lúc càng chặt, bất đắc dĩ đỡ trán.
Tranh giành ghen tuông, so sánh lẫn nhau, quả nhiên là chuyện xảy ra mỗi ngày.
Đường Thời Uyển cũng không cam lòng chậm chạp nhìn lại, tâm thắng bại cực mạnh nâng cằm lên.
Đáy lòng Cố Từ Uyên cười lạnh, đây chính là bất đồng lớn nhất giữa nàng và A Ngữ, cho dù là cách mặc trang phục và biểu tình mà nàng học rất giống nhau, giả bộ nhu nhược vô hại, cũng không che dấu được tâm hiếu thắng trong lòng nàng, không giống A Ngữ, khí chất lạnh nhạt bình thản là từ trong ra ngoài.
Đây cũng là nguyên nhân hắn chán ghét nàng, giả dối làm ra vẻ, không hề thật lòng, làm sao có một nửa tốt của hắn, lại dựa vào cái gì mà làm muội muội A Ngữ?!
Lễ vật, ah, ai không có a!
Ngón tay hắn khẽ khuất phục, gõ gõ hai cái hà bao trên bàn, ý tứ rất rõ ràng ——
Ta, hai cái.
Và ngươi, chỉ có một.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!