Chương 6: Bí thuật thanh lọc thân thể

Phục Nhan bị người hãm hại, thân đơn thế cô chạy vào rừng sâu, lúc này hai kẻ tên Lưu Xuyên Hàn cùng sư muội của hắn đã sớm biến mất không thấy tung tích.

Sau lưng, con huyết lang hung tợn vẫn kiên trì đuổi theo không ngừng. Với tu vi Trúc Cơ kỳ, dù Phục Nhan có chạy nhanh đến đâu, cũng không thể thoát được khỏi nanh vuốt của yêu thú cấp hai này. Khoảng cách giữa người và thú mỗi lúc một rút ngắn, tựa như chỉ còn trong gang tấc.

"Nếu cứ thế này, chưa tới một khắc nữa, ta e rằng sẽ trở thành bữa ăn của lang yêu mất thôi..." – Phục Nhan thầm kêu khổ trong bụng. Nàng biết, nếu cứ tiếp tục chạy, cũng chẳng thể thay đổi kết cục thê lương đang chờ phía trước.

Dường như để ứng nghiệm suy nghĩ đó, trước mắt nàng bỗng hiện ra một vách đá dựng đứng, chắn ngang đường chạy. Mặt đá màu xám xịt, cứng rắn như sắt thép, không một bóng cây bụi rậm nào để ẩn thân, xung quanh lại trống trải lạ thường.

"Ngao ô!"

Phía sau, tiếng gầm phẫn nộ của huyết lang lại vang lên chấn động cả một vùng núi rừng.

Phục Nhan thấy vậy, lòng như tro tàn. Không còn đường chạy, phía sau là hung thú, phía trước là tuyệt lộ. Nếu liều mạng đánh một trận, với sức lực hiện giờ, nàng e rằng cũng không địch nổi.

Đúng lúc tuyệt vọng, ánh mắt nàng bỗng dừng lại trên vách đá, cách mặt đất chừng ba, bốn thước, có một khe đá nhỏ hẹp. Dù không chắc liệu có thể chui vào được hay không, nhưng Phục Nhan nào còn lựa chọn nào khác?

Nàng lập tức lấy hết sức bình sinh, bám lấy từng gồ đá lồi lõm, trèo lên, cố chen mình vào khe hẹp nọ.

Ngay khi nàng vừa len được nửa người vào trong, huyết lang phía sau đã vọt tới. Nó hạ thấp bốn chân, nhe nanh nhảy vọt lên định cắn. Một ngụm kia nếu trúng, chắc chắn Phục Nhan đã tan xác.

May mắn thay, trong tích tắc ngắn ngủi, nàng đã lách hết thân mình vào trong khe đá, thoát khỏi đòn trí mạng. Một tiếng "Oanh" rung trời, vang lên sau lưng – chính là cú cắn của huyết lang giáng vào vách đá. Cả tảng đá rung lên bần bật, bụi đá rơi lả tả như mưa.

Thế nhưng, con lang kia không cam lòng. Nó lùi lại, dùng cả thân thể nặng nề va mạnh vào khe đá một lần lại một lần nữa, khiến cả ngọn núi cũng như chao đảo theo.

Phục Nhan bị kẹt giữa khe đá, tiến không được, lui không xong. Nàng bám lấy vách tường, thở dốc, cảm thấy may mắn sống sót nhưng cũng bất lực trước hiểm cảnh.

"Chẳng lẽ vừa mới thoát chết, lại phải chết ở đây?" – nàng rầu rĩ thở dài.

Thời gian dần trôi, bên ngoài dường như im ắng trở lại. Phục Nhan không dám manh động, sợ lang yêu còn rình rập.

Rồi nàng đói lả, tay chân mềm nhũn. Trong túi trữ vật có thức ăn, nhưng không cách nào lấy ra được. Cuối cùng, nàng khẽ nghiến răng: "Không được, ở đây sớm muộn gì cũng chết đói. Trời không tuyệt đường người. Ta không tin mình chết dễ vậy!"

Nói rồi, Phục Nhan lần mò sâu hơn vào bên trong khe đá. Càng đi, khe đá càng rộng, rồi mở ra một thông đạo hẹp tối om. Nàng thắp lên một ngọn lửa phù, tiếp tục lần mò.

Không biết đã đi bao lâu, ánh lửa soi đường bỗng chiếu đến một khoảng không rộng rãi. Trước mặt nàng là một hang động không lớn, không nhỏ, đủ sánh bằng một gian phòng ngủ bình thường.

Trong hang trống không, chỉ có vách đá màu đen tuyền. Phục Nhan thắp thêm vài ngọn lửa phù, chiếu sáng bốn phía. Nàng thở dài – không có lối ra, cũng không có bảo vật như nàng từng mơ mộng.

Vừa định xoay người quay về, ánh lửa vô tình hắt lên một vết khắc trên vách đá.

"Đây là... gì vậy?" – Phục Nhan bước lại gần, đưa ánh lửa tới gần, thấy đó là vết kiếm khắc, chứ không phải chữ viết như nàng tưởng.

Nàng bật cười, tự giễu mình: "Ta tưởng đâu gặp được công pháp nghịch thiên như trong truyện, hóa ra là một dấu kiếm cũ."

Đúng lúc đó, nàng phát hiện một thanh kiếm cắm vào khe đá.

Phục Nhan tiến tới, định rút thanh kiếm ra làm vũ khí. Nào ngờ, vừa chạm tay kéo nhẹ, thanh kiếm liền bật ra dễ dàng, khiến nàng ngã nhào ra sau.

"Tê..."

Nàng đứng dậy, phủi bụi trên thân kiếm, mới nhận ra – đó chỉ là một thanh đoản kiếm gãy!

Trên chuôi kiếm khắc hai chữ: Linh Lung.

"Linh Lung kiếm?" – nàng thì thầm. Bất ngờ, một điểm sáng bay ra từ kiếm, chui thẳng vào trán nàng.

Chỉ một khắc sau, một dòng ký ức ào đến, hiện ra trước mắt nàng những dòng chữ lớn: "Băng Sương Thôi Thân Quyết" (Công pháp rèn luyện cơ thể bằng khí lạnh)

Nàng tròn mắt nhìn: "Là công pháp luyện thể?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!