Chương 49: Đột phá - giống như càng lặn sâu, nước lại càng siết chặt hơn

Tuy từ lúc ban đầu Phục Nhan chỉ biết sơ qua thiên tư và sức mạnh của Bạch Nguyệt Ly, nàng thật sự cũng không mấy quan tâm. Thế nhưng, không rõ vì cớ gì, khi nghe mọi người vô thức đem hai người ra so sánh, trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác khó tả. Tựa như bây giờ mới thật sự hiểu, giữa mình và Bạch Nguyệt Ly, có một khoảng cách không dễ gì vượt qua.

Tâm trạng này thật lạ lẫm, đến chính Phục Nhan cũng không rõ vì sao bản thân lại để ý đến sự chênh lệch ấy. Nàng không phải không cam tâm, mà là càng mong một ngày có thể sánh vai cùng người kia, sóng bước tiến lên.

Khi nghe mọi người không ngớt nhắc đến chiến tích oanh liệt của Bạch Nguyệt Ly, Phục Nhan bất giác nhớ lại lần đầu nàng ấy thắng liên tiếp chín trận, rồi thất bại. Lúc đó Bạch Nguyệt Ly đã nghĩ gì? Phải chăng tâm trạng khi ấy cũng giống nàng bây giờ?

Có người ngồi bên cạnh nói khẽ:

– Ta nghe nói Bạch Nguyệt Ly tiên tử lại xuất hiện ở Triều Dương Thành, hiện tại đã đạt tới cảnh giới Khai Quang viên mãn rồi đấy!

– Gì cơ? Mới năm ngoái lúc đến khiêu chiến, nàng ấy chỉ vừa bước vào Khai Quang hậu kỳ mà thôi! Mới có nửa năm trôi qua, lại đã viên mãn sao?

– Không biết liệu còn có dịp thấy Bạch Nguyệt Ly thắng liên tiếp như trước không nữa...

– Khó đấy. Khai Quang viên mãn mà còn đến đấu tràng khiêu chiến thì chẳng còn ý nghĩa gì. Có khi phải chờ nàng đột phá lên cảnh giới cao hơn, mới có thể vào đấu tràng tương ứng.

– Nói đến đây, ta cũng thấy nóng ruột rồi!

Mọi người vẫn đang bàn tán rôm rả về Bạch Nguyệt Ly, còn ở một góc ngoài đấu tràng, Phục Nhan vừa chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất. Gương mặt nàng không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ đơn giản đưa tay lau đi vệt máu bên khóe miệng.

Nàng xoay người, nhặt lại thanh Linh Lung đoạn kiếm đang nằm lăn lóc, rồi rảo bước rời khỏi nơi này.

Dù thua trận, nhưng trong lòng Phục Nhan không có quá nhiều dao động. Dẫu sao nàng chỉ mới đạt đến cảnh giới Khai Quang trung kỳ. Khi bước lên đài này, mục tiêu của nàng cũng chỉ là thắng được năm trận liên tiếp, thế là đủ.

Nay nàng đã hoàn thành mục tiêu, thật lòng mà nói, cũng không có gì đáng để buồn phiền.

Thua ở trận thứ sáu, kẻ thắng là Lục Hữu, một đối thủ mạnh thật sự. Bản thân nàng lại chưa đạt trạng thái tốt nhất. Trận chiến liên tiếp kiểu này vốn đã hao tổn rất lớn, nên thua cũng là chuyện bình thường.

Trên con đường tu luyện, không ai có thể giữ được chiến tích bất bại mãi. Với Phục Nhan, thất bại chỉ là một tảng đá lót đường cho bước tiến sau này. Tâm nàng xem rất thoáng, lòng cũng yên ổn hơn người thường. Vì vậy, niềm tin trong nàng chẳng dễ gì lung lay.

Rời khỏi võ đài, Thủy Lưu Thanh vội vã chạy đến, ánh mắt lo lắng:

– Không sao chứ?

Phục Nhan lắc đầu, rồi thu hồi Linh Lung đoạn kiếm.

Thủy Lưu Thanh thấy thân thể Phục Nhan không bị thương nặng thì yên tâm phần nào. Điều nàng lo lắng hơn là tâm trạng của chủ nhân, bởi thất bại trước mặt bao người dễ khiến lòng người dao động. Nhưng thấy Phục Nhan như không bị ảnh hưởng gì, Thủy Lưu Thanh cũng không biết nên nói gì thêm.

Phục Nhan không để tâm, liền ngồi xuống hàng ghế trên khán đài, lấy ra mấy viên đan dược, vừa ăn vừa điều tức. Trận chiến của nàng tuy khiến nhiều người ấn tượng, nhưng rất nhanh, đám đông lại chuyển sang chú ý những cuộc đấu kế tiếp.

Thời gian trôi qua trong im lặng. Mặt trời bắt đầu mọc, ánh sáng chầm chậm xua tan bóng tối. Khi mọi người nhận ra, đã là sáng hôm sau.

Trong khoảnh khắc mờ sáng ấy, Phục Nhan rốt cuộc cũng khôi phục chân khí. Nàng tiếp tục ngồi xem vài trận chiến nữa, rồi cùng Thủy Lưu Thanh rời khỏi đấu tràng.

Chưa đi được bao xa, Phục Nhan bỗng dừng lại, nghiêng đầu nhìn Thủy Lưu Thanh:

– Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi.

Từ tối hôm qua sau khi kết thúc khiêu chiến, Phục Nhan đã nhận ra Thủy Lưu Thanh có điều gì muốn nói nhưng cứ ngập ngừng mãi. Bị nhìn thấu tâm sự, Thủy Lưu Thanh có chút lúng túng, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần:

– Thưa chủ nhân, tối qua ta nhận được tin từ gia tộc, vài ngày nữa tộc ta tổ chức đại hội tỷ thí thường niên... ta muốn trở về tham gia.

Từ khi cùng Phục Nhan vào thành, để tránh bị dòm ngó, Thủy Lưu Thanh luôn truyền âm khi gọi nàng là chủ nhân, nên người ngoài chỉ thấy hai người đang trò chuyện bình thường.

– Tỷ thí trong tộc?

Phục Nhan hơi bất ngờ.

Khác với tông môn, ở vùng Bắc Vực này, những gia tộc có thế lực đều tổ chức tỷ thí hàng năm để tuyển chọn nhân tài bồi dưỡng. Ai được coi trọng, không chỉ bản thân được nâng đỡ mà cả cha mẹ cũng sẽ được gia tộc bảo vệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!